Vô Tiên

Chương 734: Bản tâm là thiên lý (1)




Lâm Nhất đang ở giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.

Đây là một bãi nước cạn, cách đó không xa là một hồ sâu, bốn phía là núi rừng và đồi núi thấp bé. Mà làm người ngạc nhiên là, trên bãi nước cạn nằm một quái vật miệng dài răng nhọn, thân phủ ngạnh giáp, dáng vẻ xấu xí dữ tợn. Đầu đuôi dài không dưới ba trượng, quanh người lóe lên tầng tầng điện quang, đang ngẩng đầu căm tức nhìn hắn.

Đây là?

- Lôi Ngạc ở chỗ này!

Theo tiếng la, xa xa vọt tới mấy đạo nhân ảnh.

Lôi Ngạc! Đây Thượng Cổ Lôi Ngạc chỉ tồn tại ở trong điển tịch! Trên đuôi còn có vết máu, hẳn là có thương tích trong người. Thời điểm thầm nghĩ, thân hình Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống.

Bị tiếng la kinh động, thân hình thô to của Lôi Ngạc xoay một cái, tứ chi mạnh mẽ chạy như bay ở trên bãi nước cạn, không đợi người ở xa xa đến phụ cận, nó đâm đầu thẳng vào trong hồ sâu, bọt nước tung tóe, không thấy bóng dáng.

Xem tình hình, Lôi Ngạc này hẳn là bị tu sĩ vây công, sau khi trốn đến tận đây, thấy mình xuất hiện tưởng là địch thủ, lúc này mới không phân tốt xấu tiến lên báo thù. Nếu không phải vừa mới cẩn thận, chỉ sợ vừa bước vào Hoàn Thiên Cảnh đã phải ăn thiệt ngầm! Chỉ bất quá súc sinh này cũng rất cơ cảnh, hơi có không đúng liền quay đầu bỏ trốn.

Đây là Hoàn Thiên Cảnh? Thiên khung vẫn trắng loáng, nhưng cảnh vật trên đất sinh động hơn rất nhiều, ít nhất có suối nước và núi rừng, linh khí cũng càng nồng nặc, hít một hơi cũng có thể cảm thụ tứ chi bách hải khoan khoái.

...

- Vẫn chậm một bước!

Mấy tu sĩ kia đến biên giới hồ nước, đối mặt hồ sâu rộng khoảng mười trượng mà bó tay toàn tập, không nhịn được lên tiếng oán giận.

- Hồ nước này sâu không lường được, Lôi Ngạc dựa vào địa lợi, không phải tu vi của chúng ta có thể ứng đối. Phi! Chết một đồng môn, cuối cùng vẫn làm không công một hồi, thực xúi quẩy!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người nói chuyện là một tu sĩ trung niên, trên mặt mang theo tàn khốc. Người này đi qua đi lại ở bờ hồ, dáng vẻ không cam lòng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn lại.

Lúc này hai chân Lâm Nhất nhẹ nhàng chạm đất. Hắn không có hứng thú với mấy tu sĩ săn bắt Lôi Ngạc, nhưng thấy đối phương đều mặc hắc y, không khỏi nhíu mày, muốn rời khỏi nơi đây, lại nghe có người hô to...

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Lâm Nhất nhướng mày hỏi:

- Vị đạo hữu này gọi ta?

- Hừ! Nếu không phải ngươi làm Lôi Ngạc sợ chạy đi, chúng ta sao lại uổng công vô ích? Lưu Túi Càn Khôn của ngươi lại, xem như bồi thường!

Thấy Lâm Nhất bất quá là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng bảy, hơn nữa tướng mạo hèn mọn, tên tu sĩ trung niên kia không khỏi nổi lên tâm tư. Nghe tiếng, ba đồng bạn giống như tâm hữu linh tê trao đổi ánh mắt, không tiếp tục để ý Lôi Ngạc, mà lẫn nhau tản ra, chậm rãi xông tới.

- Bọn ngươi chắc là đồng đạo của Hắc Sơn Tông đi! Chẳng lẽ muốn mượn chuyện này cướp đoạt?

Lâm Nhất vẫn là dáng dấp trung niên, nhưng thần sắc không thấy kinh hoảng, thẳng thắn nói phá dụng ý của đối phương.

Người kia cười lạnh một tiếng, đương nhiên nói:

- Ngươi cũng rất có nhãn lực! Nếu biết thân phận của chúng ta, còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép!

Lâm Nhất lùi về phía sau một bước, chất vấn:

- Trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, đồng đạo đông đảo, Hắc Sơn Tông ngươi há có thể tùy ý làm bậy?

Người kia chưa lên tiếng, bên cạnh có người cười ha ha, cực kỳ đắc ý nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Huyền Thiên Tiên Cảnh bây giờ, là Hắc Sơn Tông ta nói một không hai, trưởng bối trong tông môn đã phân phó, người làm trái...

- Cùng hắn dong dài cái gì?

Tu sĩ trung niên kia quát lên, lên tiếng cắt đứt đồng bạn, nhìn về phía Lâm Nhất mắng:

- Muốn Túi Càn Khôn của ngươi đã là khai ân, nếu không biết phân biệt, hối hận thì muộn rồi!

Trong lời nói của đối phương hình như có ám chỉ, chẳng biết tại sao, Lâm Nhất nghĩ tới mấy tu sĩ hắc y ở Mao Gia Lĩnh, trong lòng trầm xuống. Không còn quy củ ràng buộc, cho dù là tu sĩ, bản tính cũng hiển lộ hết. Nếu trong đó lại giấu diếm hoạt động không muốn người biết, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh lần này, thật là biến số bất định!

Nhìn đối phương muốn vây quanh mình ở giữa, Lâm Nhất khẽ lắc đầu, thần sắc hơi động. Hắn tìm đúng chỗ trống, thân hình đột nhiên nhảy lên, bỏ chạy về phía xa xa.

- Ngươi còn dám trốn!

Trong cơn giận dữ, tu sĩ trung niên kia cùng với đồng bạn vội thi triển Ngự Phong thuật đuổi theo, chỉ là thân hình mấy người vừa bắn lên, đối phương đã hóa thành một bóng người nhàn nhạt đi xa, nơi nào còn có thể đuổi kịp.

Bản thân Lâm Nhất là Luyện Khí viên mãn, Ngự Phong thuật đã đạt tới cực hạn của tu sĩ Luyện Khí kỳ, lại thêm Long Hành Cửu Biến kỳ diệu, trong cùng thế hệ có thể đuổi kịp hắn đúng là không có mấy người.

Đuổi không được bao xa, tu sĩ trung niên kia cùng với đồng bạn phẫn nộ ngừng lại, chợt thấy một đạo kiếm hồng từ xa đến gần, không khỏi ngẩn ra. Giây lát sau, trên phi kiếm nhảy xuống một tu sĩ hắc y Trúc Cơ kỳ, mấy người này vội vàng tiến lên bái kiến.

- Bọn ngươi ở chỗ này làm chi?

Người tới là một lão giả tầm năm mươi, thần sắc âm trầm, khí thế lăng nhân.

- Hồi bẩm sư thúc, mới vừa rồi có người quấy nhiễu các đệ tử bắt giết Lôi Ngạc, còn chống đối Hắc Sơn Tông ta. Đang muốn bắt vấn tội, ai ngờ hắn cơ cảnh, đi đầu trốn thoát! Người này bất quá là Luyện Khí kỳ tầng bảy, nhưng hành tích quỷ dị...