Vô Tiên

Chương 731: Nguyên do như vậy (2)




Nhưng Xuất Vân Tử không ngờ chính là, động tác này trái lại dẫn tới Lâm Nhất lưu ý hắn.

Ở ngoài Xích Minh Điện, khi một tu sĩ trung niên bề ngoài xấu xí, như gần như xa xuất hiện ở bên người, trong lòng Xuất Vân Tử lại xuất hiện bất an. Nằm mơ cũng không ngờ, người này dĩ nhiên chính là tiểu tử trời đánh kia. Sau khi dịch dung, dáng dấp thay đổi, nhưng gian xảo và giả dối lại không hề thay đổi.

Hữu tâm tính toán vô tâm, lần này Xuất Vân Tử ngã thảm hại hơn!

Sau khi biết được căn nguyên, Lâm Nhất thu hồi sát khí, lộ ra nụ cười. Hắn ngồi ngay ngắn ở đối diện Xuất Vân Tử, đưa tay ra.

Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, nếu vi phạm lời thề, nhân thần cùng căm phẫn… nói chung thề cực kỳ độc ác. Thấy Lâm Nhất đáp ứng thề thốt, lúc này vẻ mặt hắn mới đau khổ, tung ra một thẻ ngọc.

Khi Lâm Nhất thấy rõ tất cả trong ngọc giản, cũng không khỏi kinh ngạc! Trong Huyền Thiên Cảnh, lớn đến núi cao rừng sâu, nhỏ đến vị trí mỗi một cánh cửa của cung điện, trong địa đồ đều ghi rất rõ ràng, tường thực mà cẩn thận. Mỗi một nơi, còn có văn tự đánh dấu chú giải.

Dựa vào Xuất Vân Tử nói, thẻ ngọc này đến từ động phủ kia. Có thể thấy được, chủ nhân động phủ kia nhất định là rõ Huyền Thiên Tiên Cảnh như lòng bàn tay. Đó là một tiền bối cao nhân, hắn là ai? Vì sao bỏ thẻ ngọc trân quý dị thường, kể cả những bảo vật không tầm thường kia ở trong động? Người này lại đi tới phương nào?

Trong lòng Lâm Nhất sinh ra vô số nghi vấn, lại chỉ có thể tạm thời bỏ ở một bên, cũng vì Xuất Vân Tử may mắn mà thán phục.

Nghĩ đến Xuất Vân Tử ở trong động phủ kia đạt được không ít đồ tốt, Tầm Linh Giới là một trong số đó. Hắn vì họa thủy đông di ném đến ngọc giản, càng là Phong Độn Thuật mà ở Đại Hạ thất truyền đã lâu. Mà ở thời khắc cuối cùng tung viên châu, là pháp bảo hộ thân hiếm có, tên là Hỗn Nguyên Tráo, vật ấy không sợ Vụ Thú ở Hư Vô Cốc tập kích, chỗ bất phàm có thể thấy được chút ít.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trừ thứ này ra, Xuất Vân Tử còn ở trong sơn động kia tìm được hơn mười tấm Phong Độn phù, đây là chỗ dựa to lớn nhất của hắn trong hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh. Hết lần này tới lần khác chạy trốn ra khỏi đồng đạo hạ sát thủ, toàn bằng phù này thần kỳ. Ban đầu thời điểm Tề Vân thành, nếu không phải Lâm Nhất thấy tốt thu tay lại, thì thật không làm gì được tên mập mạp này.

Xuất Vân Tử mang theo nụ cười nịnh nọt nhìn Lâm Nhất, nói tu vi của mình quá thấp, Hỗn Nguyên Tráo kia quan hệ đến tính mạng của mình, nếu như đối phương lấy tin tưởng làm gốc, thì trả bảo vật kia lại cho mình! Hắn rất hào phóng, không cần địa đồ trong ngọc giản! Mười mấy năm qua, từ lâu đã đọc làu làu. Còn Phong Độn Thuật, phải Trúc Cơ kỳ trở lên mới có thể tu luyện, nên thẳng thắn làm thuận nước giong thuyền.

Làm Xuất Vân Tử thở phào nhẹ nhõm là, Lâm huynh đệ làm người thực không tệ, vẫn trả lại Hỗn Nguyên Tráo cho hắn, chẳng qua là rất hứng thú với động phủ của tu sĩ kia.

Xuất Vân Tử thiện giải nhân ý, nội tâm suy nghĩ một phen, cuối cùng nói ra vị trí sơn động, tỉ mỉ ghi vào thẻ ngọc. Lâm Nhất chiếm được thẻ ngọc, lần thứ hai hỏi pháp môn luyện chế Phong Độn phù, đối phương lắc đầu nói không biết, nhưng vẻ bất an rất nồng đậm.

Nhưng Lâm Nhất không có làm khó đối phương, triệt hồi trận pháp.

Tảng đá lơ lửng trên đầu rơi xuống, Xuất Vân Tử muốn cùng Lâm Nhất kết bạn đi tìm Ly Hồn Giản, càng dương dương đắc ý lấy ra hai cây Định Hồn Thảo.

Lâm Nhất đã biết đại khái về Ly Hồn Giản, nhìn Định Hồn Thảo trong tay không khỏi có chút kinh ngạc. Trên người mập mạp này đến tột cùng giấu bao nhiêu đồ vật không muốn người biết? Xuất Vân Tử ha ha giải thích, những thứ này đều là ở trong sơn động kia đoạt được, chẳng có gì lạ, sau đó hơi chột dạ chạy ở phía trước dẫn đường.

Lâm Nhất lại biến thành dáng dấp của tu sĩ trung niên, cùng Xuất Vân Tử xuất phát.