Lời còn chưa dứt, người cầm đầu đã lấy ra phi kiếm, khí thế hùng hổ vọt tới. Kinh biến bất ngờ, đám người Từ Tu ngạc nhiên, từng người vội vàng lấy ra phi kiếm, thần sắc đề phòng.
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, khóe môi mang theo cười lạnh.
Người đến chính là Vạn Tử Bình, Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ, không biết ba người này là làm sao tụ lại với nhau.
Không ngờ tiến vào tiên cảnh mới mấy ngày, liền tìm thấy cừu gia, Vạn Tử Bình thầm hô may mắn. trong mắt chỉ có Lâm Nhất, lúc tới gần mới thấy bốn tu sĩ đứng chung một chỗ. Hắn ngẩn ra, dừng chân, đánh giá đám người Từ Tu một chút, cao giọng nói:
- Ta chính là đệ tử nội môn của Chính Dương Tông Vạn Tử Bình, chuyên đến vì trả thù. Mấy vị đạo hữu không nên quản việc không đâu, để tránh khỏi rước họa vào thân!
- Chuyện này... Tại hạ Ngọc Hành Tông Từ Tu, gặp gỡ Vạn sư huynh!
Thần sắc Từ Tu do dự, ôm quyền nói:
- Oan gia nên giải không nên kết, ngươi xem...
- Ta và Lâm Nhất là sinh tử đại thù, Từ sư đệ, chẳng lẽ ngươi thật muốn nhúng tay? Ha ha! Người này không chỉ có thù với ta, còn có thù với Trúc Cơ kỳ trong môn phái...
Vạn Tử Bình mang theo uy hiếp nói.
Khương Thảo Nhi đã nhìn thấu sự tình, nàng có chút lo lắng, vội lên tiếng nói:
- Sư huynh, há có thể để Lâm huynh một người chịu khổ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Tu có chút khó xử, thần sắc của Thang Tại và Quản Bình cũng chần chờ, hắn bất đắc dĩ nhìn sư muội áy náy lắc đầu, trầm thấp nói:
- Chúng ta và Lâm huynh chỉ cùng đường mà thôi...
Nói xong, ba sư huynh đệ thu hồi phi kiếm, chỉ có Khương Thảo Nhi sắc mặt hổ thẹn nhìn về phía Lâm Nhất.
Thấy tình hình này, Vạn Tử Bình đắc ý cười lên:
- Mấy vị đạo hữu thật thức thời!
Ba người quay mặt qua chỗ khác, bước chân chậm rãi di chuyển. Chỉ có Khương Thảo Nhi chảy nước mắt, nàng đứng tại nguyên chỗ, rất khó xử nhìn về phía Lâm Nhất.
Nhìn thần sắc của mọi người ở trong mắt, sắc mặt Lâm Nhất bất biến, cười nhạt nói với Khương Thảo Nhi:
- Khương cô nương, chúng ta coi như từ biệt!
Hắn cũng không nhìn ba người Từ Tu, mà xoay người lại, nhướng mày, cất giọng nói:
- Ba người các ngươi đều tìm ta báo thù?
Đám người Từ Tu vốn định sớm rời khỏi nơi thị phi, nhưng thấy thần sắc của Lâm Nhất xem thường, cộng thêm sư muội Khương Thảo Nhi oán giận, ba người ngượng ngùng ra xa, lại nhất thời không vội vã rời đi.
Vạn Tử Bình chưa lên tiếng, Mộc Thiên Viễn đã nói.
- Lâm Nhất, ngươi không thể nào không biết chứ? Tiến vào trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, vì hỗ trợ đồng môn, lẫn nhau đều có ngọc phù liên hệ tin tức. Ba người chúng ta tụ lại là không phải ngẫu nhiên. Có thể thấy được những lời vừa rồi của Vạn sư đệ không sai. Ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần sắc của Mộc Thiên Viễn ngạo nghễ, căn bản không thèm nhìn ai. Niên Tứ thì âm trầm nói:
- Hừ! Ân oán của ngươi và Vạn sư huynh, không mượn ta xen vào, ta chỉ là muốn tìm ngươi tranh tài một phen mà thôi!
Hai đồng môn ở phía sau đều đã trợ uy, làm Vạn Tử Bình càng kiêu ngạo. Hắn cuồng tiếu nói:
- Lâm Nhất, ta tìm ngươi lâu rồi! Hôm nay xem ngươi trốn đi đâu!
Ánh mắt Lâm Nhất xẹt qua Mộc Thiên Viễn, vừa chạm liền tách ra. Đối mặt thần thái kiêu ngạo của Vạn Tử Bình, hắn cười khẩy nói:
- Dục Thiên Cảnh lớn như vậy, nơi nào không thể dung thân? Ta chạy đi, ngươi có thể làm gì!
Vạn Tử Bình vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, muốn tiên hạ thủ vi cường. Chỉ cần quấn lấy Lâm Nhất, đại thù có thể báo! Nhưng nghe đối phương nói, hắn thầm hô không tốt, định thôi thúc phi kiếm, không khỏi giận dữ nói:
- Bọn chuột nhắt! Không được chạy!
- Ha ha, ngươi có gan thì đuổi theo!
Lâm Nhất cười nhạo, đã hóa thành một đạo tàn ảnh nhàn nhạt chạy mất. Hắn nói chạy liền chạy, không cho đối phương một chút cơ hội. Chờ Vạn Tử Bình tỉnh ngộ lại muốn đuổi theo, thì đã chậm một bước.
- Tiểu tặc này gian xảo như vậy! Không trách được lúc trước có thể giết con cháu Vạn gia ta! Ta nói Mộc sư huynh, vừa rồi vì sao ngươi không ngăn trở? Còn có Niên sư đệ, ngươi cũng không thể đứng không ra tay a!
Vạn Tử Bình tức đến nổ phổi, nhìn hai người oán giận nói.