- Sư muội!
Không lo được hộ giáp trên người nghiền nát không thể tả, Từ Tu phấn chấn tinh thần, nhìn về phía hai đồng môn hô:
- Theo Lâm huynh rời cốc!
...
Ngoài Hư Vô Cốc, sương mù bất động đột nhiên dâng trào, sau đó từ bên trong lao ra một thân ảnh mập mạp. Thần sắc hắn giống như con buôn mà láu lỉnh, cười hì hì, dưới chân liên tục.
- Mập mạp kia, đứng lại cho ta... Chuyện gì cũng từ từ...
Theo tiếng la, miệng cốc lại lao ra vài bóng người, từng người lấy ra phi kiếm, thế tới hung hăng.
Có lẽ vì chạy trốn mệt mỏi, tu sĩ mập mạp thở hổn hển, chậm rãi ngừng lại. Thấy thế, mấy người phía sau vui mừng quá đỗi, vội chạy gấp tới, vây quanh hắn ở giữa.
- Ha ha! Mập mạp, sao ngươi không chạy!
Người cầm đầu là một Luyện Khí tầng chín, tầm bốn mươi tuổi, thần sắc đắc ý hỏi.
- Khà khà! Gặp gỡ chư vị đạo hữu! Mới vừa rồi là ai muốn nói chuyện, làm trong lòng ta cảm động, nên mới không chạy nữa!
Tu sĩ mập mạp mang theo nụ cười bại hoại, cũng không có kinh hoảng gì. Mới nhìn giống như hắn và đối phương rất quen vậy.
- Ha ha, mập mạp này ngược lại là người thức thời. Vừa rồi ở trong cốc, thấy bảo vật hộ thân kia của ngươi khá thần kỳ, lại không sợ Vụ Thú! Chúng ta khó tránh khỏi hiếu kỳ, mau lấy ra để mọi người kiến thức một phen!
Một người cưỡng bức nói.
Con ngươi của tu sĩ mập mạp chuyển loạn, sắc mặt mang theo nụ cười, nhưng có chút khó khăn nói:
- Không được a! Đó là sư phụ ta để lại, chính là vật tưởng niệm duy nhất của ta. Nếu lấy nó ra, không phải là người bất trung bất hiếu, không biết xấu hổ sao? Không được, không được !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, đầu hắn lắc liên tục, dáng vẻ rất khó xử.
- Thối lắm! Nhìn tu vi của ngươi liền biết sư phụ ngươi cũng không cao minh bao nhiêu, há sẽ có bảo vật hộ thân như thế? Nếu ngươi lại nói nhãm, đừng trách mấy huynh đệ ta tự mình động thủ!
Một người khác mắng, dưới chân di động tới, vây mập mạp càng chặt hơn.
- Đừng a! Ta nói mấy vị đạo hữu, động thủ sẽ tổn thương hòa khí!
Mập mạp gấp đến độ liên tục xua tay, sẹo lồi trên mặt hắn run run, lại làm ra dáng dấp đáng thương nói:
- Ai! Tu vi thấp sẽ bị bức hiếp a! Ta thật là người số khổ! Thôi, Tỏa Linh Tráo này là đồ tốt, cho chư vị mượn xem một chút, nhưng đừng quên nguyên vật trả lại!
Mấy người đối phương nhìn nhau, lộ ra vẻ cười nhạo. Một người thiếu kiên nhẫn thúc giục:
- Đừng dong dài, mau lấy ra để huynh đệ chúng ta mở mang kiến thức!
- Khà khà, vị đạo hữu này không nên nôn nóng!
Mập mạp cười bồi, cánh tay sờ loạn ở trên người, đưa tay móc ra một thanh phi kiếm, khiến mấy người đối phương ngẩn ra, tưởng có trò lừa, không khỏi lui về sau một bước.
- Khà khà! Cầm nhầm!
Mập mạp thu phi kiếm, lại giả vờ giả vịt nói:
- Bảo bối kia để ở chỗ nào rồi? Sao ta lại không tìm thấy nhỉ!
Hắn làm quá như vậy, đối phương sao không biết mình bị trêu đùa, trên mặt từng người mang theo vẻ giận dữ, lấy ra phi kiếm.
- Ồ! Là hắn?
Bỗng nhiên mập mạp ngẩng đầu nhìn về phía miệng cốc, thấy trong sương mù phun trào, đi ra năm bóng người, người cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi áo bào xám và một nữ tử thanh tú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy tu sĩ vây quanh mập mạp kia cũng đã nhận ra động tĩnh, thấy bất quá là mấy đồng đạo Luyện Khí kỳ, không để ý lắm xoay người lại, một người gầm lên:
- Mập mạp, ngươi dám đùa chúng ta!
Chẳng biết lúc nào trên tay tu sĩ mập mạp lại có thêm một ngọc phù, cười hì hì:
- Ta sợ các ngươi sao!
Nói xong, hắn bóp nát ngọc phù, trên người lóe lên hào quang, trong phút chốc đã mất đi hình bóng.
- Mập mạp đáng chết, nhất định là chạy không xa, mau đuổi theo!
Một người tức đến nổ phổi hô một tiếng, cùng đồng bạn đuổi theo.
Lâm Nhất mang theo Khương Thảo Nhi ra miệng cốc, nhìn thấy tu sĩ mập mạp kia cũng rất ngạc nhiên. Người này xuất hiện ở dưới Huyền Thiên Phong đã để hắn bất ngờ; trở thành tu sĩ Ẩn Nguyên Tông là lại một bất ngờ; một mình bình yên vô sự đi ra Hư Vô Cốc là bất ngờ thứ ba; đối mặt cường địch cưỡng bức, lại ung dung thoát thân, là bất ngờ thứ tư. Nhìn thấy mình lại tận lực tránh né, này có tính là một bất ngờ hay không?
- Tu vi của người này không cao, nhưng làm người lõi đời khéo đưa đẩy, ngược lại khiến người có chút nhìn không thấu. Những người kia muốn chiếm tiện nghi của hắn, sợ là không phải dễ dàng như vậy!
Nhìn thấy Lâm Nhất lộ ra trầm tư, Khương Thảo Nhi nói.
- Cuối cùng cũng chạy ra Hư Vô Cốc!
Từ Tu và hai đồng môn thở hổn hển, trong thần sắc uể oải mang theo mấy phần hưng phấn. Chỉ bất quá so sánh với Lâm Nhất và Khương Thảo Nhi, ba người có chút chật vật.
- Sư muội nói tu sĩ mập mạp tự xưng đệ tử Ẩn Nguyên Tông kia sao? Ha ha, mập mạp kia...
Nhìn thoáng qua mấy người kia truy đuổi rời đi, Từ Tu lại nói một nửa, thần sắc mịt mờ cười nhạt.
Ở trong mắt Lâm Nhất, mấy vị sư huynh của Khương Thảo Nhi rất thông minh nhanh trí. Đối mặt Vụ Thú điên cuồng, một người ở trước, người sau theo vào, tránh được không ít phiền phức. Lúc người phía trước hơi không chống đỡ nổi, người sau đúng lúc thế thân, luân phiên xông về phía trước, có thể nói biện pháp tiết kiệm thể lực rất tốt.
Chỉ bất quá, Từ Tu kia giọng điệu hàm nghĩa không rõ, làm cho trong lòng Lâm Nhất càng tò mò về tu sĩ mập mạp kia.