Bốn tu sĩ kia đã chạy trốn không còn hình bóng, phụ cận cũng không có tu sĩ khác xuất hiện. Đánh giá bốn phía một phen, Lâm Nhất bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn trời, thần sắc hơi biến.
Bên ngoài mười mấy dặm, trong một huyệt động trên Tiểu Tây Sơn, con Kim Đỉnh Điêu to lớn kia đang cho một con chin non ăn, thức ăn rõ ràng là thi thể của tu sĩ.
Lâm Nhất thở dài xoay người, nhẹ giọng nói:
- Ta đã đạt được bốn thanh phi kiếm, cũng không tiện để hai người các ngươi không công kinh hãi một trận!
Lời nói dừng hạ, bỗng nhiên hắn hiếu kỳ nhìn về phía Linh Thuật hỏi:
- Nhược Thủy tiên sinh từng nói cái gì?
Linh Thuật cảm thấy lỡ lời, có chút khó khăn nhìn về phía sư huynh.
Linh Giám cẩn thận cất Tiên Lan, không để ý lắm cười nói:
- Sư đệ không cần lo lắng, Lâm huynh đệ không phải người lòng dạ hẹp hòi.
Hắn lại giống như lấy lòng nhìn về phía Lâm Nhất:
- Trước khi đi sư phụ từng bàn giao, ngươi là người có thể giao phó đại sự, còn nói ngươi lòng dạ phi phàm, sẽ không chú ý khuyết điểm trước kia của huynh đệ ta!
- Không ngờ Lâm huynh đệ đã có tu vi Luyện Khí viên mãn, sư phụ biết mà nói, nhất định sẽ rất vui vẻ !
Linh Thuật không mất thời cơ nịnh hót một câu.
Hai huynh đệ này nói, chỉ có thể tin ba phần. Bất quá Nhược Thủy tiên sinh thân thiết là không giả. Cái kia không đơn thuần là ân cứu mạng, còn có một loại tình nghĩa vừa là thầy vừa là bạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi khi nghĩ tới Nhược Thủy tiên sinh, thì sẽ nhớ tới Tô tiên sinh, nhớ tới Tiểu Thiên Trì xa cuối chân trời! Đây là một loại liên hệ không nói rõ được!
Lâm Nhất lộ ra nụ cười ấm áp, hai huynh đệ trước mắt cũng trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.
Thấy Lâm Nhất thật sự bất kể hiềm khích lúc trước, lần thứ hai xuất thủ cứu giúp, cũng không lấy cái này kiêu căng, hơn nữa thần sắc ôn hòa, Linh Giám và Linh Thuật cũng trở nên thân thiện hơn.
- Lâm huynh đệ, không bằng chúng ta cùng đồng hành, chiếu cố lẫn nhau!
Thần sắc của Linh Giám trở nên tha thiết, Linh Thuật cũng ở một bên gật đầu lia lịa.
Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất nói:
- Hai người các ngươi chắc là vì dược thảo mà đến, chỉ cần không ra Dục Thiên Cảnh, thì sẽ có thu hoạch. Mà ta chí không ở nơi này, muốn tìm Hoàn Thiên Cảnh và Huyền Thiên Tiên Cảnh chân chính kiến thức một phen!
Linh Giám hơi cảm thấy thất vọng nói:
- Hoàn Thiên Cảnh cùng Huyền Thiên Cảnh kia không dễ tìm ra lối vào, càng là nơi nguy cơ khó lường, xem ra chúng ta chỉ có thể tách ra rời đi rồi!
- Đúng vậy! Hai huynh đệ ta ở Dục Thiên Cảnh lịch luyện, sau nửa năm, có thể bình yên vô sự trở về, đã coi như đạt được ước muốn rồi!
Linh Thuật cũng gật đầu nói, hai huynh đệ này có tự mình biết mình, nói cũng là lời nói thật!
Lời đã đến nước này, Lâm Nhất và hai huynh đệ chắp tay chia tay, ai ngờ Linh Giám đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội từ trong lồng ngực lấy ra một cái Túi Càn Khôn.
- Sư phụ biết ngươi một người không dễ, Lâm huynh đệ, bảo trọng!
Nói xong, hai huynh đệ cười chào hỏi, theo chân núi Tiểu Tây Sơn rời đi.