Công Dã Bình cười ha ha, thần sắc bỗng nhiên xoay chuyển, trong giọng nói càng chứa ý lạnh:
- Tất cả đều ở trong lòng bàn tay của gia phụ, hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh lần này, thật sự làm người chờ mong!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về một chỗ khác, đó là địa phương tu sĩ của Huyền Thiên Môn tụ tập.
Trong khoảnh khắc, thần sắc âm trầm của Công Dã Bình không thấy, ngược lại đổi thành nụ cười hiền lành, hai mắt tỏa ánh sáng, lắc đầu thở dài nói:
- Nữ tử này không tầm thường! Thật là nhân gian ít có, làm ta động lòng!
Trong sơn cốc, tu sĩ mỗi môn phái đều chiếm một góc. Ở giữa thỉnh thoảng có người đi lại, nhưng phần lớn là tu sĩ của Huyền Thiên Môn. Vì tránh né Tiển Phong dây dưa, Lan Kỳ Nhi mang theo Thu Thải Doanh rời khỏi đoàn người, đi đến trên một gò núi, dựa ở sau bóng cây, triển vọng về phía trước.
- Sư phụ, người kia là một vị tiền bối, nhưng thần sắc lỗ mảng, làm trưởng không tôn!
Trong lời nói của Thu Thải Doanh có chứa hận ý mơ hồ. Từ lâu đã nhìn thấy đám tu sĩ Hắc Sơn Tông kia, trong ánh mắt nàng có hỏa diễm chớp động.
Sắc mặt Lan Kỳ Nhi trầm xuống, quay mặt qua chỗ khác. Nàng đã nghe người kia truyền âm, tự xưng là Hắc Sơn Tông thiếu tông chủ Công Dã Bình, trong giọng nói hiển lộ hết tâm ý ngưỡng mộ.
Ở trước mặt mọi người, Lan Kỳ Nhi không tiện tính toán với đối phương, chỉ có thể lạnh lùng bỏ mặc.
- Sư phụ, tu sĩ Đại Hạ đã tề tụ đủ, không biết khi nào Huyền Thiên Tiên Cảnh mới mở ra?
Thu Thải Doanh tò mò hỏi.
- Giữa trưa ba ngày sau.
Lan Kỳ Nhi nhẹ giọng đáp.
- Vì sao nhất định phải vào lúc giữa trưa ba ngày sau!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Thu Thải Doanh lộ ra thần sắc không rõ, giống như mình lúc nhỏ ở bên người sư phụ, sắc mặt Lan Kỳ Nhi ôn nhu nói:
- Nguyên do trong đó, ta cũng không biết. Chỉ nghe sư phụ ta nhắc qua, đầu tháng tư trong chu kỳ mười tám năm, đến mùng một tháng mười, trong nửa năm này, là thời điểm cương phong trên Huyền Thiên Phong yếu nhất. Chỉ có lúc này, tu sĩ mới có thể tiến vào trong Huyền Thiên Tháp, từ đó bước vào Huyền Thiên Tiên Cảnh.
- Vậy trong vòng nửa năm, Huyền Thiên Tiên Cảnh có thể tùy ý ra vào sao?
Thu Thải Doanh lại hỏi.
Lan Kỳ Nhi nhìn đỉnh núi phía xa nói:
- Sau ba ngày vào lúc giữa trưa, chính là thời điểm cương phong yếu nhất. Qua lúc này, khó có thể tới gần Huyền Thiên Tháp nửa bước, tu sĩ trong tháp cũng đừng vọng tưởng tự đi ra. Chỉ có đợi sau nửa năm, Huyền Thiên Tiên Cảnh đóng lại, tu sĩ tiến vào bên trong mới sẽ tự động truyền tống đến nơi này.
- Thì ra là như vậy! Đa tạ sư phụ mang đệ tử đi Huyền Thiên Tiên Cảnh kiến thức một phen!
Thu Thải Doanh kinh thán một tiếng!
- Không vào nơi sâu xa của tiên cảnh, thì tự vệ không lo! Thân là tu sĩ, đi vào trong tiên cảnh thể ngộ một phen, có chút ít ích lợi!
Thần sắc của Lan Kỳ Nhi hờ hững nói một câu, ánh mắt di chuyển đến đám người trong sơn cốc.
Trên đất trống, bóng người độc lập kia làm Lan Kỳ Nhi hơi ngạc nhiên, không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Hơn một năm không gặp, thiếu niên kia lại xuất hiện ở nơi này, vẫn là dáng dấp giả vờ lão thành. Hồ lô rượu bên hông không ra ngô ra khoai, cái kia trên đầu là trâm gài tóc sao? Đây rõ ràng là pháp khí tu sĩ sử dụng a! Mái tóc màu đen ngổn ngang, khóe môi hơi vểnh lên, mang theo dáng dấp lười nhác, đang tẻ nhạt nhìn ngó bốn phía.
- Y! Chẳng lẽ sư phụ nhận ra người kia?
Thu Thải Doanh cũng nhìn thấy tu sĩ trẻ tuổi kia.
Lan Kỳ Nhi ân một tiếng, nụ cười dần ẩn, thần thái như cũ! Một cái nhíu mày một nụ cười của nàng tùy ý mà tự nhiên, nhưng luôn tác động đến người hữu tâm...