Hơn một trăm tu sĩ của Chính Dương Tông đã tề tụ ở trên đỉnh núi. Lúc này, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ giơ tay tung ra tám viên linh thạch, từng viên rơi vào khe rãnh trên cột đá. Theo một chuỗi thủ quyết đánh ra, trụ đá đồng thời hiện lên hào quang chói mắt, cùng nhau phóng tới bình đài. Nhất thời bình đài phạm vi mười trượng kia ánh sáng lấp loé, không ngừng lưu chuyển, như có mây mù bốc lên, lại như mở rộng hàng rào thiên địa, hư huyễn khó phân biệt đến tột cùng.
Đây là Truyền Tống Trận!
Lâm Nhất hơi hiểu trận pháp chi đạo, thời điểm bước lên đỉnh núi, đã nhận ra Truyền Tống Trận này. Chỉ là một trận pháp to lớn như vậy, lại thiết lập ở trên đỉnh núi của Đan Dương phong, làm hắn hơi cảm thấy bất ngờ.
- Mỗi lần truyền tống ba mươi người, bản các đi trước một bước!
Nói chuyện chính là Yến Khởi, lời còn chưa dứt, hắn đã đi vào trong trận pháp, hào quang lấp lóe, thân ảnh liền biến mất.
Sau đó là đệ tử của bốn phong một các, ở dưới tu sĩ Trúc Cơ kỳ dẫn dắt, lục tục đi vào Truyền Tống Trận.
Thời điểm Lâm Nhất cân nhắc thiết trí của trận pháp, hắn đã là người cuối cùng đứng ở ngoài trận pháp, Ngô Thất thiếu kiên nhẫn giục giã, mới vội bước chân vào Truyền Tống Trận.
Vừa bước vào trận pháp, Lâm Nhất liền cảm thấy mắt tối sầm lại, một cỗ lực lượng to lớn vọt tới, tùy theo hai chân cách mặt đất, làm người khó có thể chống đỡ. Thời điểm hắn đang nghi hoặc, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng gió mạnh mẽ, kéo dài tầm một phút. Sau đó một trận mê muội kéo tới…
Trước mắt lại sáng ngời, hai chân của Lâm Nhất đã rơi xuống đất, lực lượng to lớn khiến cho hắn khó có thể đặt chân, lảo đảo vài bước mới đứng vững, quay đầu lại nhìn, thần sắc không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một sơn cốc xanh um tươi tốt xuất hiện ở trước mắt, cách đó không xa là Yến Khởi hộ tống và các đệ tử Chính Dương Tông, phía sau cũng có một Truyền Tống Trận, bên cạnh còn có mấy gian ốc xá và chừng mười tu sĩ lạ mặt.
- Ha ha, Lâm sư đệ không sao chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở tại chỗ trố mắt, La Dật cười hỏi.
- Ồ, hơi cảm mê muội mà thôi!
Lâm Nhất thật lòng đáp.
Hắn nói làm La Dật lộ ra vẻ tươi cười, có chút cảm khái nói:
- Truyền tống xa như thế, tu vi bình thường không chịu nổi a! Có thể thấy được, tuy Lâm sư đệ có tu vi chín tầng, nhưng căn cơ còn bất ổn.
La Dật cũng cảm thấy mê muội khó chịu, ngực còn có chút nặng nề, chỉ là thần sắc của hắn thoải mái, làm Lâm Nhất khó phân biệt đến tột cùng, không thể làm gì khác hơn là cười cười, đi về phía đám người Chính Dương Tông.
Nghe La Dật ở một bên khoe khoang giải thích, Lâm Nhất giờ mới hiểu được, sơn cốc này đã ở trong Vương Tử quận. Bởi vì biết bản đồ của Đại Hạ rõ ràng, nên hắn không khỏi kinh ngạc. Trong thời gian ngắn như vậy, bản thân đã từ Chính Dương Tông, đi tới địa phương cách không dưới hai trăm ngàn dặm.
Vương Tử quận? Vị trí của Huyền Thiên Môn, chẳng lẽ đã ở trong sơn môn của Huyền Thiên Môn? Lâm Nhất suy nghĩ, cùng La Dật đi về phía đoàn người. Hắn nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc trong các đệ tử Luyện Khí kỳ, nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó quay mặt qua chỗ khác, làm như không thấy.
- Hừ! Trốn ở trong tông môn không ló đầu ra, ta còn tưởng không thấy được tiểu tử ngươi chứ!
Những người Lâm Nhất căm ghét kia, chính là Vạn Tử Bình, Mộc Thiên Viễn và Niên Tứ.
- Vạn sư huynh, chẳng lẽ người này có cừu oán với ngươi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Tứ từng thua ở trong tay Lâm Nhất, vì thế vẫn canh cánh trong lòng. Thấy Vạn Tử Bình mang theo hận ý nhìn chằm chằm đệ tử ngoại môn kia, hắn ra vẻ tò mò hỏi.
Vạn Tử Bình tự phụ cười lạnh một tiếng nói:
- Đương nhiên là có thù oán, đi vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, chẳng phải chính hợp ý ta!
- Chúc mừng Vạn sư đệ! Cuối cùng cũng đạt được ước muốn!
Mộc Thiên Viễn ở một bên mang theo thần sắc không rõ nở nụ cười, không mặn không nhạt nói.
Trong đám người Chính Dương Tông, Hồng Lăng mặc áo tím và Ngọc Lạc Y toàn thân áo trắng đứng chung một chỗ, hai thầy trò xinh đẹp như hoa, thu hút sự chú ý của người khác. Chỉ là bị vướng bởi Ngọc Lạc Y tu vi Trúc Cơ kỳ, làm các nam đệ tử tận lực lảng tránh, ánh mắt không dám làm càn.
Dung mạo của Ngọc Lạc Y xinh đẹp, cùng Hồng Lăng quyến rũ đứng chung một chỗ, càng như một đôi tỷ muội. Nàng là đệ tử của phu nhân Yến Khởi, tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Đan Dương phong, tham dự hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh lần này.
Một đệ tử ngoại môn, ở trước mặt một đám đệ tử nội môn, thần sắc lại rất lãnh ngạo. Cử chỉ của Lâm Nhất làm cho Ngọc Lạc Y hơi cảm thấy thú vị. Thấy sư phụ sinh ra hiếu kỳ, Hồng Lăng liền kể ân oán giữa Lâm Nhất và Vạn Tử Bình ra.
Lâm Nhất cũng phát hiện hai cô gái này dị dạng, chỉ là không để ở trong lòng, mà nghe La Dật ở một bên lải nhải, cũng được biết một chút đồ vật trước kia không biết.
Nơi này cũng không phải sơn môn của Huyền Thiên Môn, mà là một sơn cốc ở bên ngoài vạn dặm.
Huyền Thiên Môn bố trí Truyền Tống Trận ở đây, là làm địa phương liên lạc các Tiên môn của Đại Hạ. Chỉ có trải qua tu sĩ của Huyền Thiên Môn kiểm tra thân phận, mới có thể thông suốt ở trong Vương Tử quận. Có thể nói, coi nơi này là sơn môn của Huyền Thiên Môn cũng không quá.