Lâm Nhất chỉ muốn tiêu dao hành, chưa từng dự kiến trên ngọn núi có chỗ khác thường. Đan Dương phong của Chính Dương Tông há là ngọn núi tầm thường có thể so sánh. Hối hận cũng đã chậm, lúc này thân hình hắn đã rơi xuống một trượng, tình hình rất nguy cấp.
Là lấy ra Bích Vân Sa, hay mạnh mẽ đăng đỉnh? Ý niệm nhanh quay ngược trở lại, linh lực của Lâm Nhất từ dưới chân dâng trào, mũi chân toàn lực điểm một cái, thân hình rơi xuống hơi ngưng lại.
Linh lực vận chuyển quanh thân, cái chân còn lại của Lâm Nhất đạp không, đột nhiên mở ra hai tay, như hùng ưng rung cánh bay cao, muốn mạnh mẽ bay lên, bỗng nhiên thần sắc biến đổi.
Từ trên đỉnh núi, một đạo lực lượng đột nhiên kéo tới, mang theo uy năng vô thượng, làm người không dám đối mặt, cũng khó có thể lảng tránh. Gặp biến không sợ hãi, Lâm Nhất nhướng mày, sắp sửa khởi động Huyền Thiên Thuẫn hộ thể, nhưng lại mạnh mẽ nhấn xuống ý nghĩ này. Chỉ trong phút chốc, hắn bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bay thẳng lên đỉnh núi.
Lâm Nhất cố gắng tự trấn định, không có giãy dụa, mặc cho đối phương ràng buộc xuyên qua tầng tầng mây mù, chợt thấy quanh thân nhẹ đi. Hắn không khỏi kinh ngạc, sau đó thần sắc cứng lại, giương mắt nhìn lên...
Ở dưới vô số hào quang chiếu rọi, xa xa vân hải mênh mông, vô biên vô hạn; ở gần thải vân lượn lờ, yên hà mịt mờ. Trên một bình đài rộng khoảng mười trượng, đang lẳng lặng đứng hơn mười vị tiền bối Trúc Cơ kỳ của Chính Dương Tông, đều không nói một lời, cùng nhau nhìn chăm chú vào Lâm Nhất từ trên trời giáng xuống.
Ràng buộc tán đi, Lâm Nhất tìm về thong dong, thân hình triển khai, chậm rãi hạ xuống. Không đợi hai chân đứng vững, liền nghe được thanh âm nghị luận:
- Lại là tiểu tử này, không đi đường bình thường! Ngược lại cũng thú vị!
- Không biết trời cao đất rộng, không tự lượng sức mình, chỉ lo làm náo động! Còn không bái tạ tổ sư ra tay!
Một tiếng nói mang theo vẻ tức giận, chính là chấp sự Thiên Ky Các Ngô Thất. Hắn quát lớn một câu, sau đó không tiếp tục để ý Lâm Nhất, mang theo vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía người vừa mới nói chuyện kia:
- Đều là vãn bối giáo dục không nghiêm, kính xin sư thúc thứ tội!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhất rõ ràng chuyện gì xảy ra, vội vàng tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp!
Vừa rồi nắm Lâm Nhất từ dưới vách đá lên, chính là Các chủ Đan Dương phong Yến Khởi. Hắn và đám cao tầng đang ở trên đỉnh núi chờ các đệ tử đến, đã nhận ra động tĩnh phía dưới. Nguyên lai là một đệ tử trẻ tuổi hôi bào thi triển Ngự Phong thuật, lại thêm thân pháp quái dị, bỏ qua cầu thang đá chen chúc, một mình một người từ trên vách đá bay tới.
Người trẻ tuổi kia cũng không xa lạ gì, từng khiến cho Yến Khởi lưu ý. Thấy người này ở trên vách đá không thể mượn lực, đã hiện ra vẻ khốn quẫn, lâm thời nảy lòng thương, mới ra tay kéo đối phương lên.
Yến Khởi không nhìn Ngô Thất, mà rất hứng thú nhìn chằm chằm Lâm Nhất, đầy ý vị sâu xa nói:
- Không để ý vách núi ngàn trượng nguy hiểm, nếu không phải lỗ mãng, đó là có quyết tâm! Lâm Nhất, có phải như vậy hay không?
- Người này trẻ người non dạ, hành sự lỗ mãng, vãn bối sẽ trục xuất hắn ra khỏi hành trình lần này, để tránh gây họa cho đồng môn.
Ngô Thất không có đi cân nhắc thâm ý trong lời kia, chỉ nghĩ làm sao thu thập Lâm Nhất.
- Hừ! Sao phí lời nhiều như vậy! Đăng Thiên Thê của Đan Dương phong, vốn là nơi kiểm tra tu vi của đệ tử. Nếu như đều theo cầu thang đi lên, làm sao có thể phân ra tu vi cao thấp?
Yến Khởi có chút bất mãn hừ một tiếng, sợ đến Ngô Thất cúi đầu, lùi về sau một bước, không dám tiếp tục nhiều lời.
Thấy thế, Lâm Nhất không dám khinh thường, cúi đầu đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Là vãn bối nhất thời lỗ mãng rồi!
Yến Khởi khẽ lắc đầu nói:
- Theo ta được biết, ngươi là người thứ hai bỏ qua Đăng Thiên Thê...
Không biết vị tổ sư này nói có ý gì, Lâm Nhất ngẩng đầu lên. Không biết dẫn động tâm tư gì, sắc mặt Yến Khởi trầm xuống, xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầu đối mặt thái dương mới mọc, chỉ lưu lại một bóng lưng cao ngạo.
Lâm Nhất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên, lặng lẽ đánh giá bốn phía. Trên đỉnh núi phạm vi mấy chục trượng, lại có một bình đài bằng phẳng như gương, diện tích khoảng mười trượng, bốn phía bày một vòng trụ đá to bằng cánh tay, cao ba thước. Trên bình đài đứng mấy tiền bối Trúc Cơ kỳ tới trước kia.
Cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người, Lâm Nhất giương mắt nhìn lên, trong hơn ba mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ, khóe môi Trịnh Nguyên đang mang theo cười lạnh nhìn mình.
Trong lòng thầm hừ một tiếng, Lâm Nhất không có phân cao thấp ở trên ánh mắt, mà thoáng lưu ý hai người bên cạnh Trịnh Nguyên. Đó là một trung niên và một lão giả.
Lão giả kia Lâm Nhất từng gặp gỡ một lần, chính là người lần trước ở trên đài thi đấu xuất thủ cứu Niên Tứ. Không biết hắn và Niên Tứ có liên quan gì, lúc này ánh mắt nhìn sang rất băng lãnh. Mà một tu sĩ trung niên khác, tu vi hẳn ở Trúc Cơ trung kỳ, lúc nhìn về phía Lâm Nhất, thần sắc cũng rất khó chịu.
Thần sắc của Lâm Nhất bất biến, xoay người sang chỗ khác, phóng tầm mắt về phía xa xa. Lúc này mặt trời mới lên, hào quang sáng chói, vân hải mờ ảo. Ngọn núi xa gần như ẩn như hiện, như thật như ảo, làm cho người ta có cảm giác sâu thẳm, huyền diệu. Đưa thân vào trong mây mù, phảng phất như cưỡi gió rời đi.
Lâm Nhất nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt xa xăm mà trong suốt. Không lên núi cao, thì không biết trời cao vậy! Ở trên đỉnh mây xanh, quan sát vạn vật, lòng dạ sẽ khoáng đạt. Mà trên mây xanh, lại là tình cảnh như thế nào?
Các đệ tử lục tục leo lên đỉnh núi, mà Lâm Nhất vẫn còn chìm đắm ở trong kỳ quan, khi nghe được có người cao giọng phân phó, lúc này hắn mới lưu luyến quay lại.