Tại Nam Cương của Đại Hạ, trong Cố quận, có một toà Vân Nghê Phong.
Hai đạo kiếm hồng lướt qua bầu trời bay tới.
Trên phi kiếm đứng hai nam tử mặc huyền bào, trong đó một vị là lão giả tóc bạc da mồi, thần sắc âm lãnh, không giận tự uy. Một vị khác là trung niên tầm bốn mươi tuổi, ba chòm râu phiêu tán ở trước ngực, tướng mạo đường đường. Chỉ là ánh mắt người này hiện ra màu đỏ, khiến người không dám nhìn thẳng.
Hai người này khí thế bất phàm, đặc biệt là trên trường bào có tơ vàng diệu động, biểu lộ ra thân phận tôn quý.
Đột nhiên hai người dừng lại.
- Đạt trưởng lão, nơi này là Vân Nghê Phong của Hồng Vân Cung?
Trung niên cười hỏi.
Lão giả gật đầu:
- Thiếu tông chủ nói không sai, Vân Nghê Phong ở chỗ này!
- Hừ! Quý khách đến nhà, cũng không thấy nghênh tiếp. Hồng Vân Cung thực không biết phân biệt!
Trung niên hừ một tiếng.
Lão giả cười gượng nói:
- Hồng Vân Cung tất cả đều là nữ tử, sợ là có chỗ bất tiện! Chờ lão phu đi gõ cửa!
Dứt lời, sắc mặt hắn trầm xuống, nhảy vọt đến chỗ cao, thầm vận huyền công la lớn:
- Hắc Sơn tông thiếu tông chủ Công Dã Bình, Hắc Sơn tông trưởng lão Đạt Mông tới chơi! Cam Vũ phu nhân còn không ra đón khách!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như bình nguyên cuốn lên một trận gió lốc, tiếng nói của lão giả lan khắp nơi, mây mù cuồn cuộn, thanh thế kinh người.
- Hắc Sơn tông thiếu tông chủ Công Dã Bình, Hắc Sơn tông trưởng lão Đạt Mông tới chơi! Cam Vũ phu nhân còn không ra đón khách!
Tiếng nói kiêu ngạo mà bá đạo không ngừng vang lên, xuyên qua mây mù, trực thấu đại trận.
Trong tiếng vang tự có uy năng của Kim Đan tổ sư, hóa thành đạo đạo bôn lôi, trong nháy mắt vang vọng cả Vân Nghê Phong.
Ở trong Hồng Vân Cung, vô số tu sĩ thất kinh, khiếp đảm khó tiêu. Càng có vô số tu sĩ cấp thấp thần hồn không chống đỡ nổi, dồn dập ngồi xếp bằng trên đất, điều dưỡng khí tức.
...
Trên Vân Nghê Phong, vài đạo kiếm hồng bay thẳng về phía chủ điện.
Một mỹ phụ hào hoa phú quý bỗng nhiên đứng dậy, mày nhíu lại, vẻ mặt giận dữ, quát lớn nói:
- Hắc Sơn tông vô lễ như vậy, là bắt nạt Hồng Vân Cung ta không người sao?
Người tới là mấy vị phụ nhân, thần sắc đều nghiêm túc, thấy thế tiến lên hành lễ:
- Bái kiến cung chủ!
Mỹ phụ kia tự nhiên là Hồng Vân Cung cung chủ, Cam Vũ phu nhân, tu vi Kim Đan hậu kỳ, ở Đại Hạ có uy danh hiển hách.
- Tỷ muội chúng ta tình như thủ túc, không cần đa lễ!
Cam Vũ phu nhân giơ tay hư phù, nàng kềm chế tức giận, lạnh giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hồng Vân Cung ta xưa nay không có giao tình với Hắc Sơn tông, bây giờ đối phương ngông cuồng như thế, nhất định là tới gây chuyện. Thủy Yên, Thủy Liên, mở phong sơn đại trận. Thủy Tú, Thủy Anh đi mời hai người vào sơn môn. Truyền lệnh xuống, đệ tử Vân Nghê Phong trận địa sẵn sàng!
...
Cách Vân Nghê Phong không xa, trong một Dược Viên, sắc màu rực rỡ, hương thơm phân tán.
Một cô gái áo xanh vóc người thướt tha đứng lên, hai hàng lông mày như liễu, dung mạo thoát tục, so với nữ tử bình thường có thêm vài phần anh khí, nàng nhẹ giọng nói:
- Vân Nghê Phong xảy ra chuyện gì?
- Liên Tâm sư tỷ...
Theo một thanh âm thanh thúy vang lên, trong nhà tranh đi ra một cô gái áo hồng, tay cầm hai cây thảo dược, vừa mới mở miệng cũng đã nhận ra dị dạng.
- Phong sơn đại trận mấy chục năm bình yên vô sự, hôm nay lại hiện ra sát khí! Hồng Nhi sư muội, theo ta trở về núi!
Nói xong, hai nữ tử chân đạp phi kiếm rời đi.
...
Phong sơn đại trận của Vân Nghê Phong quanh năm ẩn giấu ở trong mây mù. Không phải đệ tử Hồng Vân Cung, là rất khó phân biệt huyền cơ. Trận pháp mấy chục năm chưa động, một khi mở ra, chỉ nháy mắt, sát khí dày đặc và uy thế cường đại hiển hiện. Mây mù quanh quẩn trên ngọn núi càng mịt mờ, trên đỉnh núi lại có hồng vân màu máu phun trào, khiến người ta nhìn thấy đã khiếp đảm.
- Hừ! Lão bà tử Cam Vũ này muốn làm gì?
Phát hiện phong sơn đại trận dị tượng, sắc mặt của Công Dã Bình trầm xuống.
Đạt Mông ở bên cạnh lại rất bình tĩnh, lên tiếng nói:
- Thiếu tông chủ không cần lo, này là dấu hiệu đại trận mở ra, cũng là dấu hiệu đón khách. Hồng Vân Cung bày trận thế như vậy, dụng ý cũng dễ hiểu!