Vô Tiên

Chương 684: Cố ngôn (1)




Ngăn trở đường đi của Lâm Nhất không phải người khác, người cầm đầu chính là Vạn Tử Bình, hai người theo sau cũng không xa lạ gì, là Mộc Thiên Viễn và Hồng Lăng.

Vạn Tử Bình mặc thanh bào, thần sắc kiêu căng; Mộc Thiên Viễn mặc áo bào trắng phong độ phiên phiên, nhưng làm ra dáng vẻ không đếm xỉa đến; Hồng Lăng thì tò mò nhìn Lâm Nhất đâm đầu đi tới, tướng mạo xinh đẹp mặc váy màu hồng phấn, đôi mắt sáng nhìn quanh, tự có một phen phong tình.

Ba người ngăn trở ở trên sơn đạo rất bắt mắt. Mạc Đại giống như phát giác được cái gì, quay đầu lại nhìn Lâm Nhất, lại nhức đầu đi về phía trước. Nhưng Tống Thủ không rõ ý tưởng, trộm liếc giai nhân mỹ lệ một cái, sau đó né tránh qua một bên.

- Đứng lại cho ta!

Một tiếng quát vang lên, sợ đến Tống Thủ khẽ run rẩy. Ba người này đều là đệ tử nội môn, lại là nhân vật đứng đầu trong các đệ tử Luyện Khí, căn bản không phải hắn có khả năng trêu chọc. Nhưng mình không đắc tội người ta nha! Này là thế nào? Hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người lên tiếng căn bản không nhìn mình, mà căm tức nhìn phía sau hắn.

Mạc Đại không có hoảng loạn, hắn đưa tay kéo Tống Thủ trốn qua một bên. Hai người nhường đường, để Lâm Nhất một mình đối mặt ba người kia.

Lâm Nhất ngừng bước, liếc đối phương một chút, thần sắc bình tĩnh nói:

- Vì sao ngăn cản đường đi của ta?

Vạn Tử Bình tiến lên một bước, hừ lạnh nói:

- Lâm Nhất, ngươi có nhận ra ta không?

- Nhận ra ngươi thì sao? Không nhận ra ngươi thì thế nào?

Lâm Nhất thuận miệng hỏi.

Vạn Tử Bình cười lạnh nói:

- Hừ! Chẳng lẽ sợ sao? Ngươi giết con cháu Vạn gia ta, cấu kết với tử thù của Vạn gia ta, lại rụt đầu trốn vào Chính Dương Tông. Phải biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lâm Nhất liếc qua Mộc Thiên Viễn và Hồng Lăng, sau đó nhìn xa xa, không có biểu cảm gì nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Ta sẽ sợ ngươi? Con cháu Vạn gia ngươi vô cớ sinh sự, chết cũng xứng đáng! Trưởng bối Vạn gia ngươi lấy mạnh hiếp yếu, gần như muốn tính mạng của ta. Lâm Nhất ta tự hỏi lòng, ngày xưa cùng Vạn gia ngươi không thù không oán, nhưng nếu hôm nay ngươi tìm tới cửa...

Ngữ khí dừng lại một chút, Lâm Nhất quay đầu nhìn Vạn Tử Bình nói:

- Ta nói rõ với ngươi đi, thù này đã kết. Chỉ cần ta không chết, sớm muộn gì cũng sẽ tìm Vạn gia ngươi đòi cái công đạo!

Nếu không phải Diệp Vũ liều mạng cứu giúp, Lâm Nhất đã sớm mất mạng. Không đơn thuần là vì mình, cũng là vì báo ân cho Diệp Vũ, hắn sẽ không bỏ qua Vạn gia. Lâm Nhất hắn chỉ là người tu hành cầu đạo, chưa bao giờ nguyện kết thù với ai, càng không muốn tục sự quấn người. Nhưng có một ít người hoặc gia tộc tự cho là cường thế, bắt nạt hắn thế đơn sức yếu, dây dưa không ngớt.

Lâm Nhất vốn không phải người trừng mắt tất báo, nhưng không phải dễ quên thống khổ và nhục nhã, cũng không phải nói hắn sợ ai, mà quên đi cừu hận. Chỉ đợi tương lai, ân ân oán oán tự có thời điểm chấm dứt.

Tuy ăn mặc xốc xếch, nhưng quanh người Lâm Nhất tản ra khí thế bất kham mà lạnh lùng, làm cho thần sắc của Vạn Tử Bình cứng lại. Hắn không nhịn được nhìn xung quanh, thấy Mộc Thiên Viễn đang ngẩng đầu nhìn vách núi xuất thần, giống như không hề hay biết sự tình xung quanh. Mà Hồng Lăng thì ánh mắt như nước mùa xuân, mỉm cười khanh khách, có ý vị không nói rõ được.

Nhìn dáng dấp của sư tỷ, trong lòng Vạn Tử Bình rung lên, kiêu ngạo tăng mạnh. Hắn phất tay áo, giơ cao lồng ngực, căm tức nhìn Lâm Nhất nói:

- Đừng tưởng ngươi ở trên lôi đài thắng liền ba trận, thì có thể coi trời bằng vung. Nếu không có môn quy nghiêm cấm đồng môn dùng binh khí đánh nhau trả thù, hôm nay ta liền không tha cho ngươi.

Ý là nếu có thể động thủ ở trong tông môn, ta sẽ không cần phí lời với ngươi! Lâm Nhất không để ý lắm bĩu môi, nhìn về phía hai người ở phía sau Vạn Tử Bình nói:

- Chẳng lẽ hai vị cũng muốn tìm Lâm Nhất ta gây sự?

Mộc Thiên Viễn thầm hừ một tiếng, hắn cũng không có hảo cảm gì với Lâm Nhất, chỉ là rất tán thành đối phương không sợ Vạn Tử Bình đe doạ. Lúc trước tu sĩ ngoại lai này, diện đối với mình sợ hãi rụt rè, nhưng bây giờ có tu vi Luyện Khí tầng chín, ở trên lôi đài cũng liên thắng đối thủ. Một tiểu tử như vậy, không thể không khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Đương nhiên, Mộc gia gia chủ cũng có phân phó qua, không cho phép người Mộc gia làm khó dễ Lâm Nhất, đối với này, lúc đầu Mộc Thiên Viễn không để ý, nhưng trước mắt, hắn thực không muốn nhiều chuyện, để người ta cho rằng hắn ra mặt thay Vạn Tử Bình.

- Hồng sư muội, Vạn sư đệ, Mộc mỗ có việc đi trước một bước, hẹn gặp lại!

Mộc Thiên Viễn nhìn hai người chắp tay, nghênh ngang rời đi. Hắn và Hồng Lăng vốn là bị Vạn Tử Bình kéo tới trợ uy, lúc này không đi, còn chờ khi nào.

Hồng Lăng nở nụ cười xinh đẹp, liếc Lâm Nhất một cái, sau đó tự nhủ:

- Mộc sư huynh sao nói đi là đi rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nàng bước liên tục nhẹ nhàng, tùy theo rời đi.

- Mộc sư huynh... Hồng sư tỷ...

Hai người dùng để dựa thế trước sau rời đi, làm cho thần sắc của Vạn Tử Bình ngẩn ra, khóe mắt hắn co rúm, ngón tay chỉ Lâm Nhất nói:

- Ngươi chờ, đi vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, ta sẽ để ngươi biết tay!

Vạn Tử Bình vốn định ở trước mặt Mộc Thiên Viễn và Hồng Lăng, hảo hảo răn dạy tiểu tử có can đảm đắc tội Vạn gia kia, lấy cái này đến tăng uy phong của mình, không thể để Hồng sư tỷ xem thường mình. Nhưng Mộc Thiên Viễn làm như vậy, là có ý gì? Rõ ràng là để hắn mất mặt trước Hồng sư tỷ.

Hừ! Mộc Thiên Viễn, ngươi chờ đó!

Vạn Tử Bình không để ý tính toán với Lâm Nhất, oán hận phất ống tay áo, vội vã đi theo.

...

- Lâm sư đệ, ngươi đắc tội thật không ít người!

Nhìn bóng lưng ba người đi xa, Tống Thủ đi tới nói.

- Bất hạnh a! Để cho Mạc sư huynh nói trúng rồi!

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ nhếch, nhìn Mạc Đại cười ha ha, giơ tay mời hai người đi tiếp.

Mạc Đại vuốt râu ngắn, nhìn Lâm Nhất một chút, cộc lốc nở nụ cười, tự mình cúi đầu đi về phía trước.

Đối với Vạn Tử Bình khiêu khích, Lâm Nhất chưa từng để ở trong lòng. Trong tông môn có tông quy ước thúc, các đệ tử không được tự ý đánh nhau chết sống, nơi này lại là dưới chân Đan Dương phong, đối phương chỉ là muốn dùng miệng lưỡi chọc tức mình. Hắn lưu ý là những trưởng bối Trúc Cơ kỳ của Vạn gia, cùng với tộc nhân của Vạn gia ở trong tông môn.

Nửa đường bị ngăn cản, tuy nói trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng Lâm Nhất không khỏi suy nghĩ nhiều một chút. Tống Thủ và Mạc Đại cũng nhìn quen tu sĩ ân ân oán oán, từng người dấu lại tâm sự không tiện nói rõ. Vì vậy ba người đều không còn tâm tư nói chuyện, nên đi đường nhanh hơn rất nhiều.