Vô Tiên

Chương 682: Cố Hành (1)




Sau khi thắng liên tiếp hai người, thần sắc Lâm Nhất bất biến, trong lòng cũng không có ý mừng rỡ.

Huyền Thiên Tiên Cảnh thần bí, làm cho các tu sĩ đổ xô tới, hắn không thể không động tâm. Nhưng muốn đi vào, chỉ có dựa vào bản lĩnh, thắng được trận tỉ thí này.

Bộ dáng của Niên Tứ rất khỏe mạnh, hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền, râu ngắn. Người chưa đến giữa trường, đã lấy ra phi kiếm rất sớm, nhìn Lâm Nhất cười lạnh nói:

- May mắn thắng được hai trận liền càn rỡ, xem ngươi có thể qua cửa ải của ta hay không!

Đang muốn chắp tay thi lễ, nhưng chưa lên tiếng đã thấy thái độ của đối phương như vậy. Lâm Nhất đơn giản thả tay xuống, nhìn người tới, nhàn nhạt cười không nói.

- Bớt giả vờ giả vịt cho ta, đấu một trận phân thắng bại đi!

Niên Tứ rống lớn một tiếng, phi kiếm bay lên không, cánh tay của hắn tùy theo chấn động, một Kim Long dài cả trượng biến ảo ra, giương nanh múa vuốt vọt tới.

Đối phương thế tới hung hăng, quả nhiên có mấy phần bản lãnh. Tròng mắt Lâm Nhất thu nhỏ lại, âm thầm chần chờ, ngón tay điểm một cái, Xích Viêm Kiếm gào thét rời đi.

Tay phải của hắn nắm vào trong hư không một cái, diễm long dài hơn ba trượng bỗng nhiên bay lên không, không hề có một tiếng động gầm thét, thanh thế tăng thêm một bậc.

Hai thanh phi kiếm ở trên không trung quấn quýt lấy nhau, nhất thời khó phân thắng bại. Nhưng Lâm Nhất thi triển ra Kim Long Thủ lại kinh hãi toàn trường. Hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ trên lôi đài không hẹn mà cùng mở mắt, người vây xem dưới đài thần sắc khác nhau, thỉnh thoảng có tiếng kinh hô truyền ra.

- Đây là Kim Long Thủ?

- Là Kim Long Thủ! Đệ tử Chính Dương Tông có mấy người không biết, nhưng chuyện này...

- Kim Long Thủ là tỏa khống thuật, nhưng đây là Kim Long Thủ sao?

- Thủ quyết của người này thật quen thuộc! Nhưng không quá giống Kim Long Thủ!

- Nơi nào vẫn là Kim Long Thủ! Hỏa Long kia tuyệt đối không phải tỏa khống có thể so sánh! Ta nhìn không đơn giản a!

- ...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Hừ! Tiểu tử thối này cũng không tệ!

Giản Dĩ nhìn tình hình trên sân, thần sắc hơi ngạc nhiên, sau đó âm thầm nói. Hắn suy nghĩ một chút, vuốt râu, nhìn về phía hai đồng môn bên người nói:

- Có thể thi triển ra Kim Long Thủ như vậy, ở trong Chính Dương Tông cũng không thấy nhiều! Ta xem nên thu tiểu tử này vào nội môn đi!

Đức Hâm không tỏ ý kiến ‘ừm’ một tiếng, ngưng thần nhìn trên lôi đài. Ngô Thất nhíu mày, nhìn thấy Lâm Nhất liên tiếp thắng hai trận, trong lòng hắn cũng kinh ngạc, nhưng lại nói:

- Ta sẽ không thu người này làm đệ tử. Một đệ tử ngoại môn, vẫn còn cần mài giũa!

- Ta thì rất muốn... chỉ là tiểu tử thúi này…

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Giản Dĩ lại tắt lòng mến tài, lập tức bỏ đi ý niệm thu đồ đệ, có chút tức giận hừ một tiếng.

- Kim Long Thủ này không phải chuyện nhỏ a! Có thể so với thủ đoạn của tu sĩ Trúc Cơ kỳ!

Đức Hâm than thở một tiếng, hai người bên cạnh cũng vội vàng nhìn lại.

- ...

Chỉ chỉ mắt, Hỏa Long của Lâm Nhất liền nhào lên Kim Long của đối phương.

Giữa không trung kim quang lấp loé, hỏa diễm bốc lên, chỉ chớp mắt, Hỏa Long liền phá tan Kim Long thành từng mảnh, lại ô… một tiếng đánh về phía Niên Tứ.

Lúc này Niên Tứ đã không còn trấn định như vừa rồi, hắn thấy đối phương thi triển ra Hỏa Long càng cường thịnh hơn, liền âm thầm kinh hãi. Bây giờ Kim Long Thủ mình vẫn lấy làm kiêu ngạo sụp đổ, có thể tưởng tượng được, đệ tử ngoại môn kia cũng không phải đơn giản như mình tưởng tượng.

Nhưng lúc hiểu được đã muộn, Niên Tứ vừa lấy ra một pháp khí hộ thân, Hỏa Long đã quấn quanh. Nhiệt độ làm người khó có thể chịu đựng khiến trong lòng hắn đại loạn, vội khởi động pháp khí bảo vệ chỗ yếu hại, nhưng khó có thể chạy trốn, không khỏi mắng lên:

- Ngươi đây là cái bàng môn tà đạo gì, tuyệt đối không phải công pháp của Chính Dương Tông ta. Mau thả ta ra, bằng không thì ngươi chịu không nổi!

Niên Tứ cho rằng, đối phương bất quá là một đệ tử ngoại môn, mặc dù có tu vi tầng chín, cũng không thể thi triển ra Kim Long Thủ quỷ dị như thế. Mà mình có thân phận đệ tử nội môn, nên không khỏi lên tiếng đe doạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Chịu thua rất khó sao?

Lâm Nhất lầm bầm lầu bầu.

Thân là tu sĩ, lúc tài nghệ không bằng người, thì phải có giác ngộ chịu thua, mà không phải tranh đua miệng lưỡi! Ngươi không biết phân biệt như vậy, ta cần cố kỵ sao?

Lâm Nhất nhướng mày, hai mắt phát lạnh xông về phía trước, bàn tay dùng sức trảo một cái, khí thế của Hỏa Long càng mạnh mẽ, vững vàng trói buộc Niên Tứ.

- Ngươi muốn làm gì? Tộc thúc cứu ta!

Dưới sợ hãi, Niên Tứ lại rống lên.

Lâm Nhất căn bản không để ý tới, cánh tay vung một cái, Hỏa Long dài hơn ba trượng trói buộc Niên Tứ lại, mạnh mẽ đập xuống lôi đài.

Chiêu này cực kỳ bá đạo, làm cho tất cả mọi người xôn xao. Chỉ thấy Niên Tứ ở giữa không trung đạp loạn, trong miệng oa oa kêu to bay ra lôi đài.

- Được rồi!

Theo một tiếng quát lớn, một bóng người đột nhiên xuất hiện, lại là lão giả chủ trì lôi đài kia. Hắn vừa nói xong, liền đưa tay chộp tới, một Kim Long dài hơn năm trượng lao ra, bao bọc Niên Tứ nhẹ nhàng để xuống mặt đất. Lâm Nhất thấy thế đúng lúc thu hồi Hỏa Long, thong dong đứng ở trên lôi đài, sắc mặt trầm tĩnh.

- Đồng môn so tài, nên khiêm nhượng làm đầu, điểm đến là dừng. Sao có thể dựa dẫm tu vi, nhục nhã đối thủ bừa bãi?

Lão giả rơi vào trên lôi đài, căm tức nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất nhíu mày, nhưng khom người cúi đầu không nói.

- Hừ!

Lão giả thấy thần thái của đối phương vẫn tính kính cẩn, sắc mặt giận dữ hơi thu liễm, hừ lạnh một tiếng, cất giọng nói:

- Người thắng lôi đài tỷ thí là Niên Tứ, La Dật... Lâm Nhất.