Vô Tiên

Chương 681: Thắng (2)




- Lâm sư đệ ứng đối thực nhanh chóng, khiến người ta kính phục!

Hắn ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng phi kiếm vây quanh người bất định, vận sức chờ phát động.

Tục ngữ nói, quyền không đánh mặt người cười. Đổi lại người khác, nói không chắc đã bị La Dật đánh lén đắc thủ. Nhưng Lâm Nhất không phải thái điểu vừa mới xuất đạo, ngây thơ vô tri. Loại thủ đoạn ở trước yếu thế, ám chỉ thủ đoạn ác độc ở phía sau, hắn thi triển qua không chỉ một lần nha.

Vừa rồi Đồng Thịnh ăn thiệt ngầm của hắn, mới bị thua xuống đài, bây giờ tốt rồi, trong nháy mắt La Dật liền gậy ông đập lưng ông, ý đồ ám toán mình một cái.

Lâm Nhất vừa đứng vững thân hình, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười như có như không nhìn đối phương.

La Dật không chỉ dùng phi kiếm bảo vệ trước sau, trên người còn có một tầng hộ giáp, có thể nói cực kỳ cẩn thận. tu vi không cao, nhưng tâm cơ hơn người. Đây không phải là người dễ đối phó!

Căn bản không phí lời với đối phương, thân hình Lâm Nhất lấp lóe, cánh tay run lên, linh lực dâng vào Xích Viêm Kiếm. Vù một tiếng, thân kiếm tăng vọt hơn trượng, ánh kiếm màu đỏ thẫm mang theo nhiệt độ khiến lòng người kinh hãi, bị hai tay hắn giơ lên, đột nhiên chém xuống, một đạo hỏa quang đỏ đậm bổ về phía La Dật.

La Dật biến sắc, biết Lâm sư đệ kia không phải người hiền lành gì. Sau khi đánh lén thất bại, hắn vốn định cùng đối phương đọ sức một chút, cho dù thua, cũng có thể bảo lưu chút mặt mũi. Nhưng không ngờ đối phương không nói một lời, tới liền toàn lực ứng phó, hiển nhiên là bị mình đánh lén chọc giận.

Trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng La Dật vẫn tế phi kiếm tiến ra đón, chỉ nghe đang… một tiếng, Xích Viêm Kiếm của Lâm Nhất không trở ngại đến trước mặt. Mà phi kiếm của hắn thì khó địch nổi một đòn toàn lực của đối phương, tuỳ theo âm thanh rơi ở trên lôi đài.

Không kịp nghĩ nhiều, sắc mặt La Dật hoảng sợ, vội thôi thúc linh lực toàn thân tràn vào hộ giáp, cả người lui nhanh. Lúc này thân hình Lâm Nhất hạ xuống, Xích Viêm Kiếm như hình với bóng, căn bản không cho đối phương né tránh, một kiếm đánh xuống.

Ầm… một tiếng vang trầm thấp, Xích Viêm Kiếm mạnh mẽ bổ vào trước ngực La Dật, trên hộ giáp lóe lên hào quang, ầm ầm vỡ vụn.

La Dật chỉ cảm thấy trước ngực rung mạnh, khó có thể chịu đựng được kiếm thế ngập trời, phun ra một ngụm máu tươi, tựa như túi da bay ra ngoài.

Kiếm thế trên tay Lâm Nhất thu lại, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, nhìn La Dật chắp tay nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- La sư huynh không có gì đáng ngại chứ!

La Dật bị thương không nặng, nhưng cực kỳ chật vật. Hắn lăn lộn ở trên mặt đất hai lần mới cắn răng bò dậy, mặt đỏ bừng. Vốn tưởng đề phòng đối thủ ám toán, liền tiên hạ thủ vi cường, không ngờ mình căn bản không phải đối thủ của người ta.

Này gọi là dốc hết sức phá vạn pháp, Lâm Nhất dựa vào tu vi, đánh hắn không có sức chống lại.

- Nhân số một, Lâm Nhất thắng!

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia lại lạnh như băng mở miệng.

- Tại hạ thua tâm phục khẩu phục! Đa tạ Lâm sư đệ hạ thủ lưu tình!

La Dật chắp tay ảo não đi xuống lôi đài.

Lâm Nhất cũng lấy lễ đưa tiễn, cái này gọi là hoàn lễ. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng. Nếu như ngươi ra tay ám toán ta, xin lỗi, ta chỉ có lấy lực phục người.

Trên lôi đài, ngoại trừ hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ làm trọng tài, thì chỉ còn lại Niên Tứ và Lâm Nhất.

Niên Tứ nhìn đệ tử ngoại môn kia, trong lòng ngột ngạt. Hắn không ưa tiểu tử thắng liên tiếp hai trận này, đặc biệt là dáng dấp trước dọa sau cung, làm người sinh ghét.

Làm người số một của lôi đài chữ nhân, Niên Tứ có ngạo khí của mình. Một đệ tử ngoại môn mà thôi, chi dù có tu vi Luyện Khí tầng chín, thì có thể thế nào? Pháp môn tinh diệu của Chính Dương tông không phải ai cũng có thể tu tập, hắn tự tin có thể để cho tên tiểu tử này biết lợi hại.

Kỳ thực trận tỉ thí này là xa luân chiến, đối với Lâm Nhất mà nói cực kỳ không công bình. Nhưng ai bảo ngươi là Luyện Khí chín tầng, còn là một đệ tử ngoại môn, tỷ thí hôm qua ngươi lại không tham dự, hôm nay nửa đường lên đài, cho ngươi đánh là tốt lắm rồi.

Quy củ, từ trước đến nay không có cái gì gọi là công bằng, trừ khi có một ngày ngươi đứng trên quy củ. Bằng không thì ngươi chỉ có thể lựa chọn phục tùng, hoặc từ bỏ!