Chỉ thấy người trẻ tuổi mặc hôi bào kia, thời điểm vừa nói vừa đi, đột nhiên lấy ra một thanh phi kiếm, tại nguyên chỗ mất đi thân hình. Đây chỉ là thuật ẩn thân bình thường, thần thức của người vây xem đều rõ ràng, nên không ai để ý nhiều. Nhưng trong nháy mắt, song phương giao thủ đã có một người ngã xuống đất. Này là thế nào? Thuật ẩn thân không có uy lực to lớn như vậy a!
Ai nghĩ tới, người bên ngoài rõ ràng, nhưng Đồng Thịnh lại bất ngờ không đề phòng được.
Lâm Nhất ẩn đến phía sau Đồng Thịnh, tiện tay sử dụng tuyệt học Phi Vân Điểm Huyệt Thủ của Bạch Vân Quan, trong nháy mắt ngăn lại huyệt đạo của đối phương.
Điểm Huyệt Thủ trong chốn giang hồ vô dụng với tu sĩ? Không hẳn! Kinh mạch thân thể là nhất trí, Điểm Huyệt Thủ thêm vào linh lực của Lâm Nhất, muốn phong tỏa huyệt đạo không có gì khó. Đương nhiên, này cũng phải ở dưới tình huống đối phương không hề phòng bị, đột nhiên làm khó dễ mới có thể có hiệu quả.
Lấy ra Xích Viêm phi kiếm, dẫn tới Đồng Thịnh lo thủ không để ý, Lâm Nhất đánh lén đắc thủ, lúc này mới hiện ra thân hình, nhìn Đồng Thịnh giãy dụa ở trên mặt đất chắp tay nói:
- Đồng sư đệ, đa tạ rồi!
Thủ đoạn thấp kém như vậy cũng có thể thắng lợi! Hành động của Lâm Nhất đưa tới dưới đài cười nhạo.
Một bên lôi đài, tu sĩ Trúc Cơ kỳ lớn tuổi hơi bất ngờ mở mắt, cùng một trọng tài khác xa xa nhìn nhau, lên tiếng nói:
- Nhân số một, Lâm Nhất thắng.
Đồng Thịnh nằm trên đất cổ trướng đến đỏ bừng. Hắn mạnh mẽ đả thông kinh mạch bị phong bế, nhảy lên, mặt không cam lòng, oán hận trừng Lâm Nhất một chút, sau đó đi xuống lôi đài.
...
- Ha ha! Bên này tỷ thí quả nhiên thú vị! Không đánh mà thắng đối thủ a!
Đệ tử Đan Dương Phong cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, trong đám người, một nữ tử kiều diễm rất đáng chú ý, nàng nhìn trên đài cười nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh nữ tử còn đứng hai người trẻ tuổi diện mạo tuấn lãng. Một người trong đó cười lạnh nói:
- Hừ! Kim sư tỷ không nên tăng chí khí người khác, này bất quá là thủ đoạn nhỏ mà thôi! Không đáng nhắc tới!
Nữ tử cau mày, nhàn nhạt đáp:
- Ồ! Vạn sư đệ tự nhiên không giống người thường nha!
- Ha ha! Người này đến từ giang hồ, biết chút bàng môn tà đạo cũng không có gì, ở đâu là đối thủ của Vạn sư đệ!
Một người khác phụ hoạ, nhưng trong ánh mắt lại có chút châm biếm.
...
- Ha ha! Từ biệt mấy năm, phong thái của Lâm sư đệ càng hơn xưa! La mỗ đến lĩnh giáo hai chiêu, mong hạ thủ lưu tình!
Trên mặt La Dật mang theo nụ cười đi đến giữa trường, như lão hữu quen biết đã lâu, chắp tay hàn huyên.
Lâm Nhất thu hồi Xích Viêm phi kiếm, vừa muốn thi lễ đáp lại, đột nhiên trong lòng rùng mình, thân hình vội vàng thối lui.
Ầm!
Một thanh phi kiếm nối gót mà tới, vừa vặn oanh kích ở chỗ hắn vừa đứng. Lôi đài rất kiên cố, cũng không hư hao, bất quá gây ra động tĩnh lại không nhỏ.
Thần sắc của La Dật hơi ngưng trọng, lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, giả vờ giả vịt than thở: