Mộc Thiên Viễn thấy được Lâm Nhất.
Tu sĩ ngoại lai kia, một tiểu tử không biết tốt xấu, thậm chí có tu vi Luyện Khí tầng chín, người mặc trang phục đệ tử ngoại môn. Hiển nhiên, tiểu tử này không biết đi vận khí cứt chó gì, dĩ nhiên thành đệ tử Chính Dương tông. Chỉ là người này đắc tội Vạn Gia, Vạn Tử Bình hẳn sẽ không giảng hoà. Nhưng trên nét mặt của Trịnh Nguyên, dáng vẻ rất giống như khổ đại thù sâu. Chẳng lẽ tiểu tử này có cừu hận với Trịnh gia?
Có chút khoái ý cười lạnh một tiếng, Mộc Thiên Viễn đi đến trước người Vạn Tử Bình, ra vẻ tùy ý nói:
- Quan sát đồng môn tỷ thí, là thời điểm tốt xác minh tu vi của mình! Sao Vạn sư đệ mất tập trung như vậy?
Vạn Tử Bình xoay người lại, ngẩng đầu nhìn lướt qua lôi đài, hắn đột nhiên nhìn về phía Mộc Thiên Viễn nói:
- Gia phụ từng nói, Lâm Nhất kia và Mộc gia ngươi có chút sâu xa, không biết Mộc sư huynh có gì muốn nói!
Mộc Thiên Viễn làm ra vẻ bừng tỉnh, lắc đầu cười nói:
- Nguyên lai Vạn sư đệ không quên gia cừu! Tiểu tử kia và Mộc gia ta không có một chút liên quan.
Nói xong, hắn lộ ra thần sắc lo lắng, tự nhủ:
- Nhưng vừa rồi ta nhìn thấy tiểu tử kia, hắn và chúng ta là đồng môn sư huynh đệ, còn có tu vi không tầm thường a!
- Hừ! Một đệ tử ngoại môn mà thôi. Chẳng lẽ Mộc sư huynh cho rằng ta sợ hắn sao?
Tu vi của Vạn Tử Bình đến Luyện Khí tầng chín, tự cảm thấy đã có thể sánh vai với Mộc Thiên Viễn, bởi vậy tâm cao khí ngạo, khẩu khí nói chuyện cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha! Bị sư đệ ghi nhớ, cũng là đáng đời tiểu tử kia không may. Sau này nếu có địa phương gì dùng đến vi huynh, cứ mở miệng là được!
Mộc Thiên Viễn nghĩ một đằng nói một nẻo nịnh hót một câu. Hắn không thích dáng dấp tiểu nhân đắc chí của Vạn Tử Bình, trong lòng mơ hồ sinh ra ý nghĩ muốn nhìn đối phương xúi quẩy.
Tỷ thí trên Thiên Thai kéo dài nửa ngày, cuối cùng ngừng lại. Các đệ tử xem náo nhiệt có tự mình tán đi, có ngồi xuống điều tức, cũng có túm năm tụm ba nói chuyện.
Tống Thủ kéo Lâm Nhất và Mạc Đại đi đến chỗ vắng ngồi xuống, lấy ra một ít thức ăn chia sẻ.
- Lâm sư đệ! Nghe nói tu vi của ngươi đã tới chín tầng, thật làm cho sư huynh ta theo không kịp! Đến! Nếm thử trái cây này, hương vị không tệ đâu!
Tống Thủ bắt chuyện với Lâm Nhất, lại nói:
- Đan Dương phong không lo ẩm thực cho đệ tử nơi khác, cũng may ta sớm có dự liệu, nên mới để lại một tay, ha ha!
Trên mặt Lâm Nhất mang theo nụ cười, nhìn thoáng qua Mạc Đại, sau đó tiếp nhận trái cây cắn một cái. Trong tay người sau cũng cầm trái cây, lau lau cho sạch, có chút lấy lòng cười nói:
- Lâm... Lâm sư đệ đừng nghe Tống sư đệ nói mò, hắn trong ngày thường bên người luôn mang theo thức ăn, nơi nào có dáng dấp của tu sĩ...
- Lấy tu vi trước mắt của Tống mỗ, còn không thể ích cốc, cần gì phải bỏ qua thói quen trần tục!
Tống Thủ ăn trái cây, dương dương tự đắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, nhưng Lâm Nhất thì âm thầm lưu ý bốn phía.
Hôm nay đi tới Thiên Thai, một tổ sư Kim Đan kỳ cũng không thấy, nhưng Trúc Cơ kỳ lại đến không ít. Lấy thần thức mạnh mẽ của tu sĩ Kim Đan kỳ, căn bản không cần đích thân tới, không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể quan sát cả Đan Dương phong. Mà lúc này, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia cũng đều ngự kiếm rời khỏi, trên Thiên Thai trống trải chỉ để lại đệ tử Luyện Khí kỳ số lượng đông đảo.
Chỉ là Vạn Tử Bình cũng không thấy, nói vậy hắn là đệ tử Đan Dương phong! Hắn không phải không nhìn thấy Mộc Thiên Viễn, chỉ là không muốn có quá nhiều liên quan, nên ra vẻ không thấy.
Ăn trái cây xong, Lâm Nhất mượn danh nghĩa điều tức, lưu lại Tống Thủ và Mạc Đại nói chuyện, hắn một mình nhắm mắt dưỡng thần.
...
Buổi trưa qua đi, mấy đạo kiếm hồng xẹt qua bầu trời, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ rời đi kia trở lại, tỷ thí còn phải tiếp tục nữa. Đệ tử tham dự trận tỉ thí này, đều là Luyện Khí tầng bảy trở lên, đến hơn hai trăm người. Trải qua hôm qua tranh tài một phen, người chưa lên đài đã không nhiều. Nghe Mạc Đại và Tống Thủ nói, mười người thắng lợi cuối cùng, có thể tham dự hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh.
Lâm Nhất đứng lên theo mọi người đi về phía lôi đài, trong tay của hắn cầm lệnh bài, trong lòng có chút hồ đồ. Thật nghĩ không ra ‘nhân số một’ là thế nào. Người khác đều là ‘nhân giáp’ hoặc ‘nhân ất’, ‘nhân bính’, đến nay chưa gặp có người cầm lệnh bài ‘nhân số…’ lên sân khấu.
Một lúc lâu sau, lôi đài chữ nhân kết thúc tỷ thí, ba hàng đệ tử giáp ất bính đã quyết ra mười người xuất sắc.
Tỷ thí cứ như vậy kết thúc? Lâm Nhất nhíu mày, Tống Thủ và Mạc Đại ở bên cạnh hắn cũng có chút hồ đồ.
Theo lý thuyết đệ tử chín tầng vốn không cần lên lôi đài, nhưng Lâm Nhất từng đắc tội Giản chấp sự, bây giờ bị ép bất đắc dĩ, nhưng không nên ngay cả cơ hội lên đài cũng không có nha! Bất quá theo một vị trưởng bối Trúc Cơ kỳ lên lôi đài tuyên bố, thần sắc hai người mới cổ quái nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Nhất.
Nguyên lai trên ba lôi đài thiên, địa, nhân, chỉ có trên lôi đài chữ thiên quyết ra bốn người thắng, thêm vào hai lôi đài còn lại từng người quyết ra ba người, tổng cộng là mười, trở thành mười người thắng trận cuối cùng của tỷ thí lần này.
- Thiên Ky Các Lâm Nhất, vì chậm trễ đăng ký, nên được Đức Hâm chấp sự đặc cách, thêm vào cơ hội lên đài...