Vô Tiên

Chương 674: Quan lễ (1)




Mấy ngày trôi qua, Lâm Nhất thay Tống Thủ, tiến vào trong sơn động dưới Đoán Tạo Đường trông coi. Người sau không biết tao ngộ của hắn ở bên ngoài, lúc gặp mặt có vẻ rất thân thiết như trước.

Thời gian qua một năm, Lâm Nhất trở lại trong sơn động kia. Chỉ là lần này hắn không dám có ý đồ loạn gì. Huyệt động trong lòng đất kia là đi không được, Kim Long Kiếm giấu ở trong thức hải không nghe lời, nếu lại gặp phải sơ suất gì, chỉ sợ sẽ không may mắn giống như lần trước.

Trong lòng Lâm Nhất vẫn mơ hồ có chút ngạc nhiên, lúc giết Hắc y nhân, trong chớp mắt cuối cùng thu hồi Kim Long Thủ, hắn rõ ràng đã nhận ra động tĩnh trong thức hải. Kim Long Kiếm ẩn sâu không ra kia, dường như có khí thế tương liên với Kim Long Thủ, có dấu hiệu nóng lòng muốn động. Lần trước trong địa huyệt, lẽ nào cũng là vì Kim Long Thủ?

Vén lên ống tay áo, nhìn Kim Long Văn ẩn động trên cánh tay, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu. Bây giờ đưa thân vào lòng đất, không khác mình ở trong sơn động, đã không còn cảm giác nóng bức khó chịu, đây cũng là diệu dụng của Kim Long Văn. Còn Kim Long Kiếm quỷ dị, làm người quá mức khó hiểu, cũng chỉ có thể tạm thời dứt bỏ.

Ở chỗ này trị thủ ba tháng, Lâm Nhất tu luyện không có một chút lười biếng nào. Huyền Thiên Kiếm Pháp biến ảo Tam Tài kiếm trận, uy lực càng sâu. Dựa vào Huyền Thiên Kiếm Trận hư thực khó lường hơn nữa sắc bén này, ở trong hàng ngũ Luyện Khí kỳ, hắn tự tin khó gặp địch thủ.

Nhưng Lâm Nhất không lấy cái này làm ngạo, hắn muốn chính là thành công Trúc Cơ.

Thời điểm trở về sơn môn, dù chưa gặp Trịnh Nguyên, nhưng người này là quyết sẽ không bỏ qua mình, thậm chí còn có cừu gia mình không biết tồn tại.

Tu Tiên giới cũng không khác giang hồ bao nhiêu. Nơi có người thì có giang hồ, sẽ không tránh khỏi phân tranh và chém giết. Có lúc vì sống sót, chỉ có thể giết người. Người giết người, thì bị người giết, nhân quả tuần hoàn, không gì không như thế. Chính mình cũng phải có giác ngộ bị người giết.

Lúc trước, khi đưa thân vào trong chốn giang hồ, tuy có khúc chiết không ngừng phát sinh, nhưng mỗi lần hữu kinh vô hiểm. Lâm Nhất tự nhận là một tục nhân, không có đạo hạnh bàng quan, chỉ bằng vào thủ đoạn siêu phàm ứng phó mà thôi. Bây giờ ở trong Tu Tiên giới, tu vi của mình không đáng giá nhắc tới. Thủ đoạn lúc trước lấy làm kiêu ngạo, ở chỗ này không khỏi làm trò cười cho người trong nghề. Trong lúc nguy cấp, có thể thoát được tính mạng đã không tồi.

Ở trên con đường tu hành này, thân bất do kỷ, rồi lại muốn ngừng mà không được.

Lâm Nhất cảm thấy mình bước vào một dòng nước xiết, nếu như không muốn bị dòng nước xiết này xông đến bể đầu chảy máu, biện pháp duy nhất là liều mạng bơi về phía trước, sử dụng khí lực cả người bổ sóng chém gió... Hoặc là đứng ngạo nghễ ở trên đầu sóng, hoặc bị Tiên đạo vứt bỏ.

Chấp nhất Tiên đạo, lần đầu để trong lòng Lâm Nhất sinh ra kinh hoảng và kính nể!

Sợ sao? Sư phụ đi, Chân Nguyên Tử đi, còn có vô số người đếm không hết, chưa chạm đến con đường Tiên đạo đã bị vứt bỏ ở ven đường hồng trần, nhưng không thấy có người vì vậy mà hối tiếc. Mình đã đi đến tận đây, thì cần gì phải sợ đầu sợ đuôi, mang trong lòng khiếp đảm chứ? Hơn nữa hành mà lại an, ở trong dòng nước xiết kia liều một lần đi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ba tháng đối với Lâm Nhất bây giờ mà nói, rất ngắn. Mỗi ngày sau khi hành công, nghiên cứu tóm tắt trận pháp bản mà Phan Văn Hiên tặng cho, hơi có thành quả ở phương diện trận pháp cấm chế; phương pháp luyện khí trong bản tóm tắt cũng phải phỏng đoán, sau đó lại luyện chế hơn mười tấm Ngọc Xà Phù. Giữa lúc hắn ở dưới mặt đất vội đến bất diệt nhạc hồ, Phong Ly tới trong sơn động thay trị thủ.

Lúc đi ra Đoán Tạo Đường, Lâm Nhất mới nhớ tới, năm mới đã qua, trước mắt mình đã hai mươi tuổi.

Hai mươi tuổi! Hai mươi thành nhân, sơ lễ đội mũ, thể còn chưa tráng, cố viết nhược vậy!

Lâm Nhất tại chỗ xoay một vòng, tự cảm trong cơ thể đều là khí lực. Thầm nghĩ, sao có thể nhược chứ? Chỉ là vóc người không đủ tráng kiện, cao to chút mà thôi. Hắn nhếch miệng, một mình buông tiếng thở dài, năm tháng qua mau a, tùy ý cột tóc lên đỉnh đầu, lấy ra một cây Truy Hồn Đinh cắm vào làm trâm gài tóc, lúc này mới ung dung đi về phía sơn động của mình.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

Tiếng quát vang lên, một đạo kiếm hồng hạ xuống, có người chắn ở trước mặt Lâm Nhất.

Lâm Nhất ngừng chân, mặt lộ vẻ sầu khổ, vội vàng khom người, cẩn trọng nói:

- Bái kiến tiền bối!

Ai ngờ người sau lại trừng mắt, thiếu kiên nhẫn nói:

- Xưng ta Ngô chấp sự!

- Tuân mệnh! Đệ tử bái kiến Ngô chấp sự!

Thần sắc Lâm Nhất kính cẩn.

Người tới là Ngô Thất hồi lâu không lộ diện, hắn dường như có một bụng tà hỏa không chỗ phát tiết, ngón tay chỉ Lâm Nhất nói: