- Ngụ ý của Lâm huynh là Hắc y nhân không rõ lai lịch?
Khương Thảo Nhi hỏi ngược một câu, sau đó lẳng lặng nhìn Lâm Nhất.
Nam nhân trẻ tuổi này cũng có chút tuấn tú, tu vi nhiều nhất chỉ là Luyện Khí tầng chín, trên mặt của hắn ẩn chứa một nụ cười như có như không, đôi lông mày đao, con ngươi lấp lánh như sao, trên nét mặt hiển lộ ra vẻ lạnh nhạt khiến người ta nhìn không thấu. Mà chính người trước mắt này đã chém cao thủ Trúc Cơ kỳ, cứu mình trong lúc nguy bách. Một người can đảm nghĩa hiệp như thế thật sự không có nhiều trong tu sĩ. Nếu như hắn đồng môn cùng mình thì quá tốt a. Chẳng biết tại sao, tâm tư của Khương Thảo Nhi trở nên rối bời.
Nếu như nữ tu sĩ này là Ngọc Hoành tông, biết Lâm Nhất lần trước bị Hắc y nhân đuổi giết mà canh cánh trong lòng, sau lại bị Hắc y nhân này đánh ra hỏa khí, về sau với Luyện Khí tu vi đỉnh cao, đã dùng hết thủ đoạn mới giết chết được đối thủ, không biết nàng có xem là người trẻ tuổi nghĩa hiệp hay không?
Khương Thảo Nhi nghĩ như thế nào, Lâm Nhất không biết. Hắn cũng tự nhận không phải là người hiệp nghĩa gì, bất quá là hành sự cẩn thủ bản tâm, làm chuyện bản thân mình muốn mà thôi.
Về phần lai lịch của Hắc y nhân, Lâm Nhất cũng có chút ít dấu vết, nhưng không muốn xen vào việc của người khác. Hắn bất quá là một ngoại môn đệ tử của Chính Dương tông, tu luyện, tăng cao tu vi mới là bổn phận của mình. Chỉ có điều Đại Hạ Tu Tiên giới hiển nhiên không là lãng tĩnh gió bằng, liên tiếp xuất hiện Hắc y nhân như vậy, cùng với kiếp nạn của Mao Gia lĩnh, có phải là... một tràng tai nạn đầu mối hiện hay không?
Lắc đầu, Lâm Nhất cảm thấy mình quá lo lắng rồi. Hắn không muốn nhiều lời cùng Khương Thảo Nhi, liền lên tiếng:
- Chuyện này dĩ nhiên qua đi, Khương cô nương vô sự là được. Thường nói, trong chốn giang hồ đều có chuyện giang hồ. Ta nghĩ Tu Tiên giới cũng tránh không được một số phân tranh. Vẫn phải bảo toàn tự thân, an tâm tu luyện làm quan trọng.
Trong thần sắc Khương Thảo Nhi ẩn hiện một chút thất lạc, nàng ừ một tiếng, nói:
- Lâm huynh nói cực phải, tiểu muội ghi nhớ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hôm nay là ngày mấy?
Lâm Nhất bỗng nhiên đánh lạc hướng câu chuyện.
- Trước mắt đã là thời tiết giữa đông, cách tháng chạp chỉ mười ngày nữa. Không biết Lâm huynh hỏi như vậy là có ý gì?
Khương Thảo Nhi có chút tò mò, đối với tu sĩ mà nói, hàn thử không tránh cũng là tầm thường , nhưng không nghe nói có người không biết chỉ 『 âm lưu chuyển, canh giờ thay đổi.
- Qua lâu như vậy sao.
Lâm Nhất biết được trước mắt đã là trung tuần tháng mười một, thầm nghĩ hỏng mất rồi. Vì sao ở dưới đất lâu như vậy. Lập tức sẽ đến ngày trực thủ vệ Đoán Tạo đường rồi, nếu như đi về trễ, cái tên Giản Dĩ Giản chấp sự kia nói không chừng sẽ dựa vào đó làm khó bản thân mình, hay là hãy sớm chạy trở về cho thỏa đáng.
Thấy Khương Thảo Nhi còn đang chú ý tới bản thân mình, Lâm Nhất khẽ cười nói:
- Ta ngồi nhập định ở chỗ khác lâu rồi, thế cho nên quên cả thời gian. Không biết Khương cô nương khi nào chạy về ơn môn?
Khương Thảo Nhi cụp mi mắt xống, khe khẽ thở dài, lúc này mặt mày giãn ra cười nói:
- Đại ân của Lâm huynh, Thảo Nhi tự nhiên ghi nhớ trong lòng, ngày khác hữu duyên gặp lại. Chỗ này cách Quy Linh cốc của Ngọc Hoành tông không xa, tiểu muội xin cáo từ trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong liền đứng dậy cúi người thi lễ trước Lâm Nhất, không đợi đối phương đứng dậy đưa tiễn, nàng liền xoay người dưới chân một chút, hóa thành một hình bóng nhàn nhạt xinh đẹp, từ từ biến mất dưới ánh trăng.
..
Lâm Nhất về tới Chính Dương tông.
Hành tung của một ngoại môn đệ tử vẫn chưa đưa tới sự chú ý của nhiều người.
Giản chấp sự gặp được Lâm Nhất, chỉ điềm đạm gật đầu, có lẽ là kinh ngạc khi nhận ra tu vi của hắn gia tăng, nhưng lại không truy cứu. Thật ra thì Phong Ly gặp được Lâm sư đệ bình yên vô sự, rất là mừng rỡ, vội hỏi tình hình sau khi mình chia tay, người sau chỉ có thể đối mặt nói dối. Mặt cũng lộ ra nụ cười, lại có thần sắc kinh dị chợt lóe lên trong ánh mắt.
Đối với thần sắc bên trong lớn lao dị thường, Lâm Nhất dường như thoáng bất giác vậy, cùng hai vị sư huynh hàn huyên một phen, sau đó về tới sơn động của mình.
Hơn ba tháng không trở về sơn động, hết thảy như trước. Lâm Nhất ngồi ở bản thân mình trong tĩnh thất, trói chặt hai hàng lông mày.
Lúc mình rời khỏi tông môn, qua mấy tháng Giản Dĩ ít nhất phải hỏi những gì đã trải qua. Cho dù là Giản chấp sự có thành kiến đối với mình, nhưng Mao gia ở Mao Gia lĩnh vô cớ bị diệt, tông môn biết được chuyện này, dù gì cũng phải có thuyết pháp chứ. Không thành là một gia tộc tiêu vong, trong Chính Dương tông là ba lan không sợ hãi. Vì thế, Lâm Nhất khi trở về còn lặng lẽ hỏi tới phong xa rời, đối phương nói nếu gặp mấy yta6n này thì bẩm báo lên.
Đệ tử ngoại môn của mình, mệnh như cỏ rác, chết rồi không thấy, trong tông môn không người hỏi tới thì thôi đi. Thế nhưng đó là một gia tộc phụ thuộc vào Chính Dương tông a. Có nhiều tu sĩ và người phàm như vậy, không giải thích được thì biến, Mao Gia lĩnh cũng đã trở thành một đống phế tích, không ngờ lại thật sự khiến cho các trưởng bối trong tông thờ ơ?
Chẳng biết tại sao trong lòng Lâm Nhất hơi rét run.