Vô Tiên

Chương 672: Trở về núi (1)




- Thảo Nhi bái kiếm sư huynh.

Giết một cao nhân Trúc Cơ mà mình hằng ngưỡng mộ, Lâm Nhất khó tránh khỏi tâm thần rung động. Nghe có người nói chuyện, hắn tỉnh hồn lại, mới nghĩ đến nữ tử này còn chưa đi, liền thuận miệng đáp:

- Khương cô nương không cần giữ lễ tiết. Vừa rồi đúng là may mắn.

Khương Thảo Nhi đã đi tới gần Lâm Nhất, lòng đầy cảm kích, ôm quyền nói:

- Hãy còn không biết đại danh tôn tính của sư huynh, có thể nói hay không, để tiểu muội ghi nhớ trong lòng.

Lâm Nhất bấy giờ mới để ý đánh giá đối phương trong giây lát. Cô nương này vẫn còn tuổi niên hoa, đôi má mịn màng, con ngươi như thu thủy, tướng mạo xinh đẹp thanh tú. Thế nhưng một nữ tử như vậy lại có tu vi Luyện Khí tầng sáu quả thực không đơn giản. Tóc mai của nàng rối tung, khí tức không ổn, hiển nhiên là do trốn chạy một phen mà ra.

- Ta tên là Lâm Nhất, vì sao cô nương gặp rủi ro ở nơi này?

Lâm Nhất chắp tay hoàn lễ.

- Thì ra là Lâm huynh đến từ Chính Dương tông.

Khương Thảo Nhi vén mái tóc dài và mượt lên bên tai, đứng lên, thần sắc hơi có vẻ chần chờ, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Để tiểu muội điều tức thư thả một chút rồi nói chuyện tử tế, có được không?

Nữ tử này thật không quên tra xét thân phận của mình. Lâm Nhất ngẫm nghĩ, liền chỉ vào cách đó không xa nói:

- Chỗ ấy khá rộng rãi, Khương cô nương tự tiện.

Nói xong hắn đi thẳng tới, tìm một tảng đá bằng phẳng liền ngồi xuống.

Khương Thảo Nhi ừ nhẹ một tiếng, tìm một tảng đá cạnh đó, cũng không tị hiềm, điều tức...

Ngọc Hoành tông nhất định là một tiên môn nhỏ, tương đương như Ẩn Nguyên tông, Đan Nguyên tông, tại Quy Linh cốc có sơn môn của mình. Khương Thảo Nhi nhất định là đệ tử của Ngọc Hoành tông, nhà của nàng tại Ô Ngưu trấn.

Cuối tháng trước trong nhà có truyền tin đến, nói mẹ già của Khương Thảo Nhi qua đời. Còn sống mà con cái không nuôi dưỡng, tuy không phải nhân hiếu, đúng là tu sĩ bất đắc dĩ. Nếu như còn sống mà không chăm sóc tốt, con không nuôi được, theo lý thì nên cẩn có ma chay đầy đủ lúc lâm chung, đó cũng là luân thường trời định. Ô Ngưu trấn và Quy Linh cốc cách nhau không xa, nàng liền theo tục lễ chạy trở về lo liệu việc tang.

Khương Thảo Nhi giúp xong tang sự liền vội vã quay về sơn môn. Ai ngờ mới vừa rời khỏi Ô Ngưu trấn không xa liền gặp Hắc y nhân kia. Người này thấy Khương Thảo Nhi có dung mạo xinh đẹp, có lẽ là động tà niệm gì đấy, không chỉ miệng nói lời ô uế mà còn ỷ vào tu vi Trúc Cơ kỳ, muốn cưỡng chế bắt người đi.

Tự biết khó địch lại đối thủ, Khương Thảo Nhi nổi giận chỉ có thể chạy trối chết. Mà đối phương cũng có tâm tư hài hước, không nhanh không chậm theo nàng tới chỗ này.

Hắc y nhân kia thấy nơi hoang sơn dã lĩnh vắng vẻ không người, chính vào lúc hoàng hôn lưu luyến làm bạn cùng giai nhân, tà niệm bị kích động liền không kịp chờ đợi cướp được phía trước, ngăn cản đường đi của Khương Thảo Nhi, nhưng không ngờ nửa đường lại toát ra Lâm Nhất. Vô luận là hắn khinh thường cũng tốt, xui xẻo cũng được, cuối cùng vẫn mất mạng trong tay một vãn bối Luyện Khí kỳ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nguyệt hoa như nước, chiếu rọi trên sườn núi yên bình

Khương Thảo Nhi khôi phục lại thể lực, liên tục nói lai lịch của mình và tao ngộ ngày hôm nay. Nàng ngồi một bên tảng đá, nhìn Lâm Nhất đang cúi đầu ngằm một khối ngọc bài trong tay, rơi vào trong trầm tư.

- Khương cô nương. Hắc y nhân ấy muốn hiếp bách ngươi gia nhập vào tông môn của hắn, ngươi có biết lai lịch của hắn ta ?

Lâm Nhất thuận tay thu hồi ngọc bài, ngẩng đầu hỏi.

Khương Thảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:

- Người đó biết rõ chỗ này cách Quy Linh cốc không xa, còn dám như thế, chắc là có cái dựa vào. Hắn đã từng vọng ngôn nếu ta chiều theo hắn... thì được gia nhập vào Chí Tôn Tiên môn...

Nói đến đây, nàng bỏ lửng câu nói, giận dữ và xấu hổ 'phì' một tiếng, có chút luống cuống thoáng nhìn xuống đất, giây lát sau thấy Lâm Nhất vẫn chưa lưu ý, bấy giờ mới trấn an một chút.

- Chí Tôn Tiên môn.

Lâm Nhất mặc niệm một câu, hỏi:

- Cái gọi là Chí Tôn Tiên môn của Đại Hạ, không phải Huyền Thiên môn chứ?