Vô Tiên

Chương 67: Rời nhà (1)




Sơn thôn nhỏ có hai ba mươi gia đình, gà chó sủa đều nghe thấy hết. Người miền núi mộc mạc, quê nhà hòa thuận.

Cuộc sống trong sơn thôn yên tĩnh, cũng không tranh với đời.

Bởi vì Lâm Nhất đến nên người trong nhà Lâm Khai Cừ đều vui cười thỏa mãn. Thúy nhi cũng mặc vào áo mới, mỗi ngày đều cười không ngừng.

Thúc phụ muốn xây lại nhà cho Lâm Nhất nhưng hắn không đồng ý.

Lâm Nhất biết con đường mình phải đi còn rất dài. Hắn nhất định sẽ rời khỏi nơi này, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào.

Trong ngày hè, sơn thôn không có nhiều việc nông. Thỉnh thoảng đi lên trên núi hái chút thảo dược, săn bắt một vài vật hoang về ăn. Ngoài ra, Lâm Nhất rất thanh nhàn. Mỗi ngày hắn đều đi tới chỗ của Tô tiên sinh một lát, nghe một vài chuyện mới mẻ, hiểu được thêm về nhân tình thế thái, cũng biết được một vài điều mà sư phụ chưa từng dạy.

Chỉ là Lâm Nhất không có cách nào tiếp tục tu luyện nữa, không có linh khí thu nạp, tu vi của hắn cũng hoàn toàn không thể nâng cao được.

Điều duy nhất làm cho Lâm Nhất có thu hoạch là Đoán Thần Giám do Tô tiên sinh đưa cho. Không ngờ cái này là công pháp chuyên tu luyện thần thức. Công pháp này có thể đan tu, cũng có thể làm công pháp trợ giúp. Thần thức có tác dụng thế nào, tất nhiên không cần nói cũng biết, tuy nhiên phương pháp này cũng đòi hỏi phải có thần thức nhất định mới có thể tu luyện được, đối với người bình thường lại không hề có tác dụng gì.

Khi tu vi của Lâm Nhất không được nâng cao, hắn yêu thích Đoán Thần Giám không buông tay. Thật ra tu luyện công pháp này cũng đơn giản, theo tu vi tăng thêm, thần thức sẽ tăng gấp bội. Bây giờ thần thức của hắn đã đạt một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi trượng. Thần thức tăng trưởng vượt qua xa tu vi.

Theo thần thức tăng trưởng, thần thức có thể từ một hóa hai, từ hai hóa bốn, phần thần thức ban đầu rời khỏi thân thể. Mỗi một tia thần thức có thể điều khiển được một món pháp khí. Có thể tưởng tượng, phân hoá thần thức có công dụng lớn tới mức nào.

Đoán Thần Giám không chỉ có phương pháp tu luyện thần thức cụ thể, vẫn có thuật khống chế kẻ địch, khắc địch. Trong đó lại có phần nhiếp hồn, soát hồn, phệ hồn v.v.

Nhiếp hồn cùng loại với một ít công pháp mê hoặc tâm trí con người trên giang hồ, soát hồn là dựa vào thần thức cường đại của bản thân, mạnh mẽ bước vào thức hải của kẻ địch cũng thu lấy ký ức thức hải của đối phương. Thuật phệ hồn, tên cũng như ý nghĩa, chính là muốn phá hủy thức hải của kẻ địch, tưởng tượng thấy lại khiến người ta cảm thấy đáng sợ và thâm hiểm.

Lâm Nhất tự nhận mình không phải là người thâm hiểm ác độc, tuy nhiên thuật phòng thân khống chế kẻ địch như thế, hắn tất nhiên phải nghiên cứu tập luyện một chút.

...

Phía tây khe núi nhỏ trên núi, một con thỏ rừng bị Lâm Nhất dồn đến chỗ góc khuất.

Đôi mắt đỏ của con thỏ rừng hoang mang, lấm lét nhìn trái phải, muốn tìm đường bỏ chạy.

Lâm Nhất đứng thẳng tập trung tinh thần, trong tay bấm một ấn quyết và chỉ về phía con thỏ rừng, trong miệng khẽ quát “Đi“.

Một thần thức vô hình gắn kết thành mũi kim, đâm về phía thỏ rừng như tia chớp.

Con thỏ đang dồn lực muốn chạy trốn giống như bị sét đánh vậy, lật người ngã xuống đất, sau đó lại lảo đảo bò lên. Trong con mắt đỏ của thỏ đầy khủng hoảng, nó đứng ngẩn ngơ một lát rồi bỗng nhiên bỏ chạy.

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lộ ra nụ cười gượng. Một đòn kinh hồn này thậm chí còn không khống chế được con thỏ. Nói vậy thần trí của mình còn chưa đủ mạnh. Sợ rằng sau này thuật này cũng không có tác dụng gì!

...

Ngày hè trong sơn thôn, nắng gắt như lửa, nóng tới không chịu nổi. Đám trẻ đầu thôn sớm để mông trần. Người lớn đều cởi trần, trong tay cầm quạt hương bồ phe phẩy. Ngay cả Tô tiên sinh cũng bỏ đi trường sam, đổi thành cách ăn mặc gọn gàng.

Lâm Nhất vẫn mặc áo choàng xám cũ, trên trán lại không có chút mồ hôi nào, có vẻ không giống người thường. Đây cũng là cử chỉ vô ý, hắn bước vào Luyện Khí tầng bốn thì nóng lạnh không xâm nhập vào cơ thể nữa.

Lâm Nhất vẫn quyết định phải rời khỏi đây. Mặc dù không biết phải ăn nói với người nhà thúc phụ thế nào nhưng hắn vẫn chuẩn bị rời đi.

Sau bữa cơm chiều, mọi người trong nhà ngồi dưới bóng cây lớn trong sân hóng gió.

- Thúc phụ! Ta muốn dạy Thúy nhi tập võ!

Lâm Nhất nói xong lại nhìn Thúy nhi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Lâm Khai Cừ cùng Trương thị ngạc nhiên, không biết Lâm Nhất có ý gì.

Trong đôi mắt to tròn của Thúy nhi đầy hưng phấn, vỗ tay nói:

- Tốt! Tốt! Nếu như Thúy nhi có võ công, lần trước ở trấn trên đã không bị người ta khi dễ, phụ thân cũng sẽ không bị người ta đánh nhau.

Ánh mắt Trương thị do dự nhìn chằm chằm vào Lâm Khai Cừ không rời. Ông lại lắc đầu, cúi đầu thở dài.

Tự nhiên xuất hiện một đứa cháu làm cho vợ chồng ông vui mừng. Đứa cháu này có bản tính lương thiện, tính tình ôn hòa, cũng rất hiểu chuyện, sống cùng Thúy nhi cũng rất tốt. Cộng thêm hai người không có con trai nên trong lòng Lâm Khai Cừ tất nhiên đã xem Lâm Nhất như con trai của mình.

Lâm Nhất lấy ra số bạc đủ để cho bọn họ không lo ăn mặc cả đời. Phu thê hai người tuy nghèo nhưng cũng không có vì vậy mà mất đi bản tính của mình. Sau khi hoảng sợ mấy ngày, bọn họ lại sống như mọi ngày.

Tuy nhiên trong lòng phu thê hai người tự có tính toán riêng. Định chờ sau khi vào thu nhất định sẽ xây phòng mới cho Lâm Nhất, lại nhờ bà mối tìm cho đứa cháu này một cô con dâu xinh đẹp.

Lâm Nhất bất giác đã trở thành trụ cột và hy vọng của cái nhà này.

Nhưng ở trong lòng Lâm Khai Cừ, trên người đứa cháu này luôn tồn tại một thứ không giống với người sống trên núi. Ông tin tưởng cách làm người của cháu trai, lại không biết trong lòng đối phương thật sự suy nghĩ gì. Đây cũng là điều khiến trong lòng hai phu thê thấy bất an.

Thứ tốt sợ mất, cháu trai tốt cũng vậy. Cộng thêm đứa cháu này tuổi còn trẻ lại dạy cho Lý công tử thành dễ bảo, làm cho Trấn Thủ đại nhân cũng không dám truy cứu. Nhưng phải biết rằng Lý công tử là huynh đệ ruột thịt của Trấn Thủ đấy!

Trong lòng phu thê hai người, đứa cháu này là một người cao thâm khó dò.

Tuy nhiên suy nghĩ nhiều hơn, trong lòng phu thê hai người khó tránh khỏi lo sợ. Liệu sơn thôn nhỏ này, cái nhà này có thể giữ chân được đứa cháu này sao?

Trong nhà chỉ có Thúy nhi chạy quanh ba người.

Rất lâu sau, Lâm Khai Cừ ngẩng đầu, trong giọng nói kèm theo sự lưu luyến:

- Tiểu Nhất à! Lúc trước cháu không cho ta xây nhà cho cháu, ta với thím cháu đã hiểu rõ tâm tư của cháu. Bây giờ, cháu quyết định phải đi sao?

Thúy nhi giật mình, kéo lấy ống tay áo của Tiểu Nhất vội la lên:

- Ca, ca muốn đi sao? Ca muốn rời khỏi Thúy nhi, cũng sẽ không tới nữa sao?

Nàng còn chưa nói dứt lời đã khóc.

Lâm Nhất không ngờ chuyện sẽ như vậy, trong lòng có phần áy náy. Không ngờ thúc phụ thành thật trung hậu lại sớm nhìn ra được tâm sự của mình.

Trầm ngâm một lát, hắn vỗ nhẹ vào vai của Thúy nhi, khẽnói: