Lâm Nhất nhắm mắt tĩnh tọa bên trong, sắc mặt bình tĩnh, vẫn thờ ơ đối với chuyện tu vi đề thăng. Hắn vẫn ở nguyên chỗ cũ hấp nạp linh khí, mưu toan hút toàn bộ linh khí ẩn chứa trong linh mạch vào cơ thể, hóa thành linh lực của mình.
Sau ba ngày, linh lực mạnh mẽ chảy trong tứ chi bách hài, tiếp đó lại kéo dài không ngừng tụ tập đến trong khí hải. Lâm Nhất cảm nhận được trong bụng như có phong vân dũng động, gân mạch cũng mơ hồ căng ra đau đớn, linh lực ấy càng thêm tấn mãnh muốn căng nứt ra bất cứ lúc nào. Hắn nhanh chóng đánh mấy thủ quyết, dùng khí tức đè xao động xuống, đưa tay cầm hai chiếc bình nhỏ, ngửa đầu nuốt vào một viên 'Ngưng Nguyên đan'.
Theo đan dược ở trong người tan ra, như là khó khăn thuần nước chảy xiết cuối cùng hội tụ hồ sâu, trong kinh mạch linh lực chậm rãi an ổn lại. Lâm Nhất nhíu mày một cái, cắn răng một cái cầm lên một người khác bình nhỏ, đổ ra một viên 'Trúc Cơ đan' đút vào trong miệng.
Đan dược vào bụng xong xuôi, phảng phất như một đoàn hỏa diễm xông vào trong hoang dã tràn ngập dạ vụ. Ánh sáng chói mắt sáng trong tích tắc dấy lên, linh lực mới vừa an ổn lập tức hoạt dược, liều lĩnh xông vào bên trong khí hải, thế tất yếu muốn thôn phệ hỏa diễm mang đến bất an ấy.
Khí hải bị dày vò như biển lật sông đứt, mang đến đau đớn khó có thể chịu được, khiến cho Lâm Nhất nhẹ nhàng mà phát ra một tiếng kêu. Hắn tâm thần thủ nhất, không dám có chút khinh thường, âm thầm cố gắng chống đỡ.
Hai ngày sau, dược hiệu của Trúc Cơ đan đến cực hạn. Trong khí hải của Lâm Nhất, hỏa diễm thiêu đốt hóa thành hư vô, linh lực sôi trào cũng thoáng chốc yên tĩnh lại, tạo thành một lốc xoáy đang chậm rãi chuyển động, linh lực xoay tròn ngưng kết đến một điểm.
Đúng như Thải Điệp phá kén, nếu như cùng kim thiền thoát xác, đã tiêu hao hết sinh mệnh mong đợi sau cùng, chỉ vì giương cánh bay múa, chỉ vì đón gió hót vang, chỉ vì thu được tân sinh, chỉ vì khiến cho sinh mệnh phải được thanh tẩy mà đổi lấy một lần thăng hoa...
Một giọt linh dịch chừng hạt đậu nhi động dịu dàng trong khí hải. Nó trong suốt như sáng sớm, nhưng lại ẩn chứa sinh cơ bộc phát...
Một giọt linh dịch nhỏ yếu như vậy chính là vạn nguyên chi căn, vạn nguyên chi bản...
Lâm Nhất rung động nội tâm, cảm thụ được biến hóa trong khí hải. Linh lực dày đặc biến thành dịch, chính là tiên đạo Trúc Cơ căn bản. Mình Trúc Cơ thành công?! Không...? Không kịp vui mừng, hắn một mực nhắm mắt nhiều ngày, đột nhiên mở mắt, hô lên cả kinh một tiếng.
Linh dịch nhẹ nhàng yếu đuối ấy giống như sương sáng không được bảo vệ, không đợi gió lên đã hạ xuống, dường như nghe được một tiếng phốc... vang lên, hết thảy vừa nặng thuộc về hư vô, linh khí hòa hợp hãy còn xoay tròn trong khí hải...
Khó đè nén thất lạc trong lòng, Lâm Nhất thở dài nặng nề. Trúc Cơ đã thất bại. Tuy có buồn nản nhưng hắn không nản lòng. Trúc Cơ vốn không dễ dàng như thế. Lần này thành công khó khăn liền đáng được ăn mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Nhất nhìn hai cái bình trước người, 'Ngưng Nguyên đan' mà Nhược Thủy tặng cho cùng 'Trúc Cơ đan' còn dư hai viên, tiếp tục thử, hay là tạm gác lại lần sau một lần hành động thành công?
Im lặng ngồi thật lâu, Lâm Nhất vẫn thu bình vào. Lần này dù Trúc Cơ chưa thành công nhưng không thiếu những cảm ngộ của riêng mình, hãy còn lĩnh hội tu một phen thật tốt. Đợi thể xác và tinh thần đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, nước chảy thành sông liền không phải là việc khó.
Mình ở chỗ này tu luyện đã bao lâu? Hai tháng hay là ba tháng? Lúc trước còn nhớ ngày tháng nhưng sau đó chuyên tâm tu luyện, rốt cuộc giờ này là quang cảnh gì thật hơi chút hồ đồ rồi. Hay là nên trở về sơn môn nhìn xem. Tên khốn kia xem ra sẽ không chờ đợi lâu như vậy, căn cứ theo tu vi trước mắt của mình, chẳng biết có đọ sức được một phen hay không? Nếu không tế, ít nhất tháo chạy cũng thoải mái một chút a.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất cười khổ lắc đầu. Hắn thu thập xong vài thứ thủ đầu, nhìn bốn phía có chút không nỡ. Hàng ngàn hàng vạn linh thạch cứ ném vào chỗ này như vậy? Thôi, bản thân mình trở nên keo kiệt từ bao giờ vậy, những bảo bối này ẩn sâu ở nơi này, mai kia muốn dùng tới đây lấy là được rồi.
Tự trấn an mình như thế, Lâm Nhất kết động thủ quyết, thân hình vọt lên.
..
Trong thời gian Lâm Nhất ẩn thân tu luyện ở dưới đất, trên mặt đất đã là một mảnh khô vàng. Ngày thường núi rừng cành lá rậm rạp, trước mắt đã là cảnh tượng mùa đông xào xạc.
Lúc này đang hoàng hôn, trong sơn cốc hoang vắng đột nhiên dần hiện ra một hình dáng nhỏ bé và yếu ớt. Một nữ tử trẻ tuổi thân mặc váy trắng, cầm trong tay một thanh phi kiếm, thần sắc luống cuống đi nhanh về phía trước.
Nữ tử vừa mới chạy vội tới một chỗ trên sườn núi, không kịp quay đầu nhìn xung quanh thì một đạo kiếm hồng tiện từ đỉnh đầu vượt qua, đột nhiên ngăn cản đường đi của nàng.
- Ha ha. Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Theo đó là tiếng cười phóng đãng đầy đắc ý, một Hắc y nhân hiện thân hình ra.
Nử tử xấu hổ và càng giận dữ hơn, trong cơn hoảng sợ liền muốn trốn bán sống bán chết, nhưng không thành, lại một bóng người đột nhiên thoát ra khỏi mặt đất, vừa lúc ngăn giữa hai người...