Lâm Nhất cảm thấy đăng đắng trong lòng, không ngờ vừa mới tránh thoát được một Trúc Cơ kỳ tu sĩ đuổi giết thì lại gặp ngay một kẻ thù như thế này. Lúc trước giết nhiều tử đệ Trịnh gia như vật chỉ vì tình thế bức bách. Dù vậy cũng dẫn tới cái chất của ba người Chân Nguyên Tử a. Nếu không quyết định thật nhanh dẫn theo Giang trưởng lão chạy trốn suốt đêm, chỉ sợ bản thân mình sớm đã hoành thi trên biển. Hử Châu đảo là một nỗi khổ riêng trong lòng hắn.
Tên tử đệ Trịnh gia này ngày hôm nay tới đây vì giết mình là không thể nghi ngờ.
Trịnh gia. Chỉ cần Lâm Nhất ta bất tử, chuyện này sẽ không bỏ qua.
Nhìn thần tình Lâm Nhất biến ảo chập chờn, hắn âm thầm vui mừng. Sau khi hắn có được gia thư Hử Châu đảo, vẫn chưa đặt việc này vào trong lòng. Một tu sĩ ngoại lai làm sao gia nhập vào Chính Dương tông được chứ? Chuyện tìm cừu nhân cũng đành tạm gác lại. Thế nhưng làm người ta bất ngờ chính là không trông cậy có thể tìm được kẻ thù, trước nhân duyên tế hội, không ngờ kẻ thù lại xuất hiện ngay trước mặt.
Trong sơn động dưới Đoán Tạo đường, gặp được Lâm Nhất xong, Trịnh Nguyên âm thầm cảm thấy may mắn. Thế nhưng người này chỉ lo tu luyện, trong tông môn cũng không tìm tới. Không ngờ vô tình gặp tại sơn môn, khiến cho hắn hiểu rằng cơ hội trả thù đã tới.
Đi ra ngoài tìm kiếm xong, xem ra Lâm Nhất đã quay trở về sơn môn rồi. Trịnh Nguyên tính kế một phen, liền men theo con đường đối phương phải qua đường mà chờ đợi trong nhiều ngày, nhưng chỉ gặp phong ly. Khi biết Mao Gia lĩnh bị diệt môn, hắn còn sợ không thể thủ nhận kẻ thù. Ai ngờ tìm được bên trong thung lũng này, tiểu tử này thật nhiều chuyện, lại chạy tới mỏ muối cứu người a.
Trịnh Nguyên xuất thủ chế trụ những người phàm tục, chính là muốn sống tốt dọn dẹp tên tiểu tử này, hắn không tin đối phương còn có thể bay lên trời.
- Không lời gì để nói? Không muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ?
Trong tiếng chế giễu, phi kiếm quang mang tiệm thịnh, sát khí từ từ nổi lên.
Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên, lãnh đạm nhìn đối phương, lắc đầu nói:
- Ngươi cho rằng dựa vào tu vi Trúc Cơ kỳ mà ép bức được ta ư? Ta sợ ngươi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Nguyên thần sắc hơi chựng lại, giây lát sau cười lấy lòng, nói:
- Chẳng lẽ khi ta không giết được ngươi.
- Ha ha. Đợi một thời gian ngươi dám buông tay chiến một trận cùng ta, lúc đó có thể xem là ngươi có bản lãnh. Trước mắt a... xin lỗi không tiếp được.
Lâm Nhất hư trương thanh thế, cười ha hả, dưới chân di động, không ngờ lại xoay người nhảy xuống mỏ muối...
- Tiểu tử thúi, ngươi trốn nơi nào.
Trịnh Nguyên còn tưởng rằng Lâm Nhất phải thề sống chết, nào ngờ nói tháo chạy liền tháo chạy. Hắn tức giận hô lớn một tiếng, thân thể nhảy lên, phi kiếm dẫn ở phía trước, chạy thẳng tới mỏ muối.
Lâm Nhất không để ý tới Trịnh Nguyên ở phía sau, nhảy vào trong mỏ muối liền vận chuyển Thổ Độn thuật, quang mang theo quanh thân lóe lên một cái, hắn đâm đầu thẳng vào lòng đất.
Trịnh Nguyên theo sát phía sau liền đến đáy giếng, thấy Lâm Nhất chui vào lòng đất không thấy đâu nữa, hắn thầm mắng một tiếng, bấm thủ quyết một cái, quanh thân trào ra một tầng quang mang màu bạc, thân hình không dừng chút nào, trực tiếp chìm vào trong đất.
Lâm Nhất vốn muốn trốn xa, nhưng động tĩnh sau lưng vẫn dọa khiến cho hắn nhảy dựng. Tên khốn kia cũng Thổ Độn thuật? Nhưng bước chân dưới đất của đối phương có vẻ hơi vụng về, hiển nhiên không được tự nhiên như mình.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Nhất vội vàng độn xuống đất.