Vô Tiên

Chương 662: Bỏ chạy (1)




Một đạo thần thức xuyên qua quét tới đất đá dày bốn năm trượng trên đầu, khiến cho Lâm Nhất không khỏi âm thầm nóng nảy. Thổ Độn Thuật cực kỳ hao tổn linh lực, mặc cho đối phương đuổi theo phía sau như vậy, căn bản trốn không thoát. Huống chi, lôi kéo Phong Ly cùng đi nhanh, vì tu vi có hạn, tốc độ bay này liền chậm rất nhiều, toàn bộ không được nhanh như lúc trước Diệp Vũ cứu hắn.

Mà Phong Ly cũng tỉnh hồn lại, cũng không nhận thấy tai ương che đỉnh sắp đến. Hắn ngạc nhiên khen:

- Lâm sư đệ còn có loại thủ đoạn này!

- Phong sư huynh, lúc này không phải lúc nói chuyện! Người đã đuổi theo phía sau, thế tất yếu giết hai người bọn ta rất nhanh!

Tâm tư của Lâm Nhất nhanh chóng quay ngược trở lại, lấy ra một tấm phù đặt lên trong tay của Phong Ly, nói ra:

- Đối phương có cao nhân của Trúc Cơ kỳ, ta và ngươi ở cùng một chỗ trốn không thoát đâu. Thời khắc trước mắt, sau khi đi nhanh mười dặm, ngươi tế ra Độn Thổ Phù này tiếp tục tiến lên, vào lúc pháp lực của phù lục chưa hết, ngàn vạn lần đừng ngừng lại, ta sẽ ở phía sau thừa cơ mà động.

Phong Ly lúc mới lại một lần nữa lâm vào trong khủng hoảng. Hắn dưới đất nhìn không thấy vật gì, thần thức cũng không thể kịp xa, chỉ có thể theo Lâm Nhất độn hành.

Hai người ở dưới đất đi về phía trước hơn mười dặm, Lâm Nhất cảm nhận được tu sĩ của Trúc Cơ kỳ kia đã đi tới đỉnh đầu, hắn không dám chần chờ, quát lên với Phong Ly:

- Tế ra Độn Thổ Phù đi mau!

Phong Ly cảm nhận được tình thế nguy hiểm cấp bách từ trong giọng của hắn, vội vàng vỗ tấm phù lên người, xông thẳng về phía trước, không quên nói to lên:

- Lâm sư đệ khá bảo trọng!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất không nghĩ ngợi nhiều được, thân hình kích bắn ra, nhảy vọt đến giữa không trung. Chưa xoay người, một đạo kiếm mang liền bọc tiếng gió đi tới phía sau lưng. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ ấy cách hắn không đầy 30 trượng, phi kiếm của gã ta đột nhiên tới, muốn nhất kích tất sát.

Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, hắn thuận tay ném ra một cái ngọc phù. Dưới bầu trời đêm đen nhánh, bỗng nhiên xuất hiện một con đại xà màu bạc, một đầu nghênh hướng phi kiếm đột kích. Hắn không chút nào dừng lại, dưới chân lập tức xuất hiện một mảnh thanh vân, bay nghiêng về hướng tay phải.

Sau đó tu sĩ áo đen tới, thấy phi kiếm của mình bị ngân xà vướng víu trói buộc, nhất thời khó có thể tránh thoát, mà tu sĩ Luyện Khí kỳ kia không ngờ lại mượn cơ hội tế ra pháp khí phi hành chạy thoát! Gã ta cười lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới phi kiếm của mình, cũng lười đi quản tung tích của người còn lại, chạy thẳng tới đuổi theo Lâm Nhất.

Bích Vân sa làm gì có thể thoát khỏi phi kiếm, giữa giây lát, Trúc Cơ tu sĩ áo đen liền đuổi theo. Cánh tay của người này nhếch lên, trong trời đêm kéo lên một đạo kiếm hồng, lại một thanh phi kiếm đâm vào Lâm Nhất chạy trối chết.

Cảm nhận được nguy cơ ép gần sau lưng, Lâm Nhất lần nữa quăng ra một miếng ngọc phù. Đây là Ngọc Xà phù được hắn luyện chế theo pháp môn của Diệp Vũ lưu lại, dùng rất tốt khi đối phó Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ.

Hắc y nhân thấy đối phương lặp lại chiêu cũ, không đợi được ngọc xà trên không trung hiển uy, hắn đạp kiếm hồng liền tới đỉnh đầu Lâm Nhất, điểm ngón tay một cái, phi kiếm tinh xảo tránh qua sự cản trở của ngọc xà, tiếp tục bổ mạnh mà đến.

Tốc độ của Bích Vân sa bay chậm, Lâm Nhất bay trong trời đêm, lúc này giống như một đứa trẻ và đại nhân chạy trốn, mặc dù là sử dụng ra hết sức cũng là phí công. Hắn thấy phi kiếm của đối phương đánh xuống, hàm răng khẽ cắn, Xích Kim Long Văn trên cánh tay phải nhoáng lên một cái. Một tiếng "Haizz", một con Xích Kim Diễm Long vung tay ra, chặn một kiếm tình thế bắt buộc.

Mắt thấy sắp đắc thủ, trong giây lát cảm nhận được xích diễm đốt mặt, một con rồng lửa dài hơn hai trượng kéo chặt lấy phi kiếm, hắc y nhân cả kinh nhất thời quên đi địch thủ muốn giết, ngạc nhiên không dứt, đây là công pháp gì? Không được! Thượng phẩm phi kiếm lại dưới sự thôn phệ của con rồng lửa khó có thể nhúc nhích, dần dần bị đốt tan chảy.

- Tiểu tử! Pháp thuật của ngươi xuất thân từ nơi nào? Vì cái gì có uy lực như thế?

Hắc y nhân dưới sự chấn nộ, linh lực dưới chân rót vào phi kiếm, chỉ có điều trong chớp mắt liền gọi Lâm Nhất đang chạy đằng trước.