Vô Tiên

Chương 657: Sai phái (2)




Sắc mặt cấp tốc biến ảo vài cái, Giản Dĩ bỏ tay xuống khỏi chòm râu, lẩm bẩm:

- Thì ra ngươi là người của Ngô Thất!

Ông ta lại toàn cảnh hồ nghi, sau khi nhìn chằm chằm Lâm Nhất đánh giá vài lần, khó chịu hừ một tiếng:

Giản Dĩ ta muốn thu đồ, lại há quan hệ với chuyện của Ngô Thất sao?

Sau khi Giản Dĩ phát ra một câu cằn nhằn đối với một tên vãn bối đệ tử xong, ông ta cảm thấy vô vị buồn tẻ. Đều là cái hồ lô gây nên, nhưng mà e ngại mặt mũi của Ngô Thất cũng hầu như không tiện dùng sức mạnh đòi lấy, nếu không truyền ra ngoài cũng khó nhìn. Không có chỗ tốt của Tử Kim Hồ Lô, ai còn sẽ có tâm tư thu đồ đệ chứ?

Giản Dĩ khó chịu trong lòng, lúc này nhìn lại Lâm Nhất, trong ánh mắt sớm không một mảy may khẩn thiết nóng bỏng. Ông ta không nhịn được đứng dậy nói ra:

- Một đệ tử mới vào môn, rốt cuộc không nên nhàn rỗi vô sự như thế. Ngươi chuẩn bị một chút, sau ba ngày cùng Phong Ly một đường đi ra ngoài công cán!

Ông ta nói xong, quặm mặt lại rời đi thẳng.

- Cung tiễn tiền bối!

Lâm Nhất đàng hoàng chắp tay một cái về phía bóng lưng của Giản Dĩ, xoay người đã thấy Tống Thủ và Phong Ly gương mặt thần tình cổ quái. Hắn cười nhạt, hỏi:

- Nhị vị sư huynh cớ gì lại nhìn ta như thế?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Phong Ly lắc đầu không lên tiếng. Tống Thủ lại đặt mông ngồi trên tảng đá lớn, đưa lên ngón tay cái với Lâm Nhất, thở dài:

- Lâm sư đệ, vi huynh thật là phục đệ rồi! Có trưởng bối thượng môn cầu người làm đồ đệ, ta là lần đầu thấy đấy! Hôm nay xem như mở con mắt!

Hắn nhìn Lâm Nhất không lên tiếng, lại mang thần tình chợt hiểu nói tiếp:

- Sau lưng của Lâm sư đệ, không ngờ vẫn còn có Ngô chấp sự xem như chỗ dựa, có chút dũng khí cũng là chuyện đương nhiên! Ha ha!

Hai người Tống Thủ với gương mặt mong đợi, hiển nhiên là chờ Lâm Nhất mượn cơ hội huyền diệu một phen. Bọn họ xem ra, một người ngoại môn đệ tử đã có chấp sự cao nhân như thế có thể dựa vào, thân phận trong môn đương nhiên không cần nói cũng biết đấy, lại có thể nào không thổi phồng một phen chứ!

- Hai vị sư huynh, tại hạ xin lỗi không tiếp được rồi!

Lâm Nhất sau khi tùy ý bỏ lại một câu, không ngờ lại xoay người rời đi.

- Này! Lâm sư đệ... ?

Tống Thủ hô một câu, cùng Phong Ly hai người đưa mắt nhìn nhau, Lâm sư đệ này làm sao vậy?

Lâm Nhất làm như không nghe thấy tiếng gọi sau lưng, hắn chậm rãi đi thong thả, nhưng trong lòng thì có bất đắc dĩ sâu đậm. Vị Ngô chấp sự kia sớm có nói rõ, không cho mình cùng ông ta có bất kỳ liên lụy, hiện giờ lại vì nguyên nhân Giản Dĩ, bị ép buộc lại mang ông ta ra ngoài. Nếu như sau khi Ngô Thất biết chuyện này, chỉ sợ bản thân mình sẽ biến khéo thành vụn, đến lúc đó đắc tội không phải một vị trưởng bối của Trúc Cơ kỳ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lâm Nhất có thể cảm nhận được sự nổi giận của Giản Dĩ, nhưng mà hắn không thể nào lựa chọn. Đã có kiên trì, tất nhiên phải có điều mất đi. Vì thế, phải có sự giác ngộ của mình. Còn đối phương bảo đi ra ngoài công cán, chưa chắc là một chuyện tốt. Đấy cũng là một loại trả thù dựng sào thấy bóng! Việc đã đến nước này, thuận theo tự nhiên đi! Về phần Ngô Thất làm sao giận lây sang bản thân mình, cũng chỉ có thể tự cầu phúc thôi.

Sau ba ngày, Lâm Nhất theo sự phân phó của Giản Dĩ, cùng Phong Ly một đường đi tới sơn môn của Chính Dương tông.

Việc phải làm lần này nhìn như rất đơn giản. Giản Dĩ bảo hai người đi Mao gia của huyện Sở Kỳ một chuyến, tặng cho Mao gia pháp khí của Đoán Tạo đường luyện chế, sau đó mang về kim thạch khoáng vật mà đối phương cung phụng là được. Năm kiện pháp khí bậc thấp được rót vào một trong một túi càn khôn, do Phong Ly mang theo.

Dụng ý của Giản Dĩ không cần nói cũng biết, chuyến này hai người lấy Phong Ly làm chủ, Lâm Nhất chỉ có đi theo mà thôi.

Phong Ly lại chưa để trong lòng việc của Giản chấp sự giao phó, mặc dù là hai người đi lại ở trên đường nhỏ trong núi, hắn cũng lễ nhượng làm đầu, thức thời đi sau lưng Lâm Nhất.

- Phong sư huynh, chúng ta rời núi chỉ có một chỗ sơn môn này thôi sao?

Lâm Nhất quay đầu lại hỏi. Hắn cũng không bất mãn đối với sự an bài của Giản Dĩ, nếu không thể an tâm tu luyện, xuất môn đi bộ một chút cũng không có gì không ổn.

Phong Ly với thân hình gầy thấp, gương mặt khiêm hòa cười cười, đáp:

- Ngọn núi Thiên Khu chính là chỗ của sơn môn, mà rời đi Chính Dương tông cũng không phải chỉ một con đường này có thể đi. Phạm vi chung quanh núi Đan Dương mấy ngàn dặm, không phải hộ sơn đại trận có thể che phủ. Phía bắc ngọn núi Thiên Cơ của ta là có bờ biển tốc hành, chỉ có điều những chỗ đó hoang vắng khó đi thôi!

Phong Ly lúc bình thường không thích nói chuyện, khi lên tiếng cũng mang theo có chút cẩn thận, sợ có một ngôn ngữ sơ suất, mà dẫn đến phiền toái không cần thiết. Lâm Nhất lại rất tán thành đối với hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không bởi vậy trách móc. Hắn lại há không phải như thế hay sao? Mỗi ngày nơm nớp lo sợ thấp thỏm, như bước chân trên băng mỏng, làm một đệ tử Luyện Khí kỳ, thận trọng từ lời nói đến việc làm chưa chắc không phải một phương pháp an thân bảo vệ tánh mạng!

Hai người một đường đi nhanh, đi nửa ngày mới tới trước sơn môn của ngọn núi Thiên Khu.