Vô Tiên

Chương 65: Tô tiên sinh (1)




Tối đầu hè yên tĩnh, bình yên. Lại một mặt trăng treo trên bầu trời, chiếu sáng cho sơn thôn nhỏ bé.

Lâm Nhất lẳng lặng ngồi ở bên trong gian nhà kề cũ giống như một bức tượng đất, yên lặng trang nghiêm lại bất động, nhưng trong lòng giống như gió mây vần vũ không ngừng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.

Hôm nay ở trước mộ của phụ mẫu, hắn không giữ được tâm thần, giống như lời năm mới sư phụ đã nói, đạo tâm dao động. Mình tuổi nhỏ, đối với con đường hồng trần này lại bỗng nhiên có chút ủ rũ, mờ mịt trước con đường tu luyện. Tô tiên sinh chỉ mới gặp gỡ, lại nói ra những lời châu ngọc, lời ít mà ý nhiều đầy dụng tâm lương khổ, hiển nhiên là tới thức tỉnh mình.

Bắt đầu, Lâm Nhất sợ Tô tiên sinh nhìn thấu được thân phận mình, lại không nhìn được ý định ban đầu của ông, trong lòng có chút hoang mang, cũng có phần đề phòng.

Mà Tô tiên sinh sống cô độc, lưu lạc ở đây. Cho dù mình cẩn thận cũng cảm nhận được sự ân cần và ý tốt của đối phương.

Tô tiên sinh nói giống như lời cảnh tỉnh. Nếu không đi tiếp con đường này thì vĩnh viễn không biết kết quả sau cùng sẽ như thế nào. Nếu ông trời đã cho mình cơ duyên này mà mình lại có lý do buông tha! Muốn bàn đi được bao xa thì chỉ có kiên trì, cho dù không có kết quả cũng đặc sắc hơn phải sống cả quãng đời còn lại trong sơn thôn. Nói vậy phụ mẫu có biết cũng sẽ phù hộ mình.

Lâm Nhất lớn như vậy, nhưng chưa từng có người nào nói cho mình về những đạo lý này. Trong lúc mình mê man, những lời Tô tiên sinh đã cảnh tỉnh, làm cho lòng người rộng mở.

Trong lòng hắn rất cảm kích và kính nể Tô tiên sinh.

Suy nghĩ thông suốt, trên thân Lâm Nhất có một tầng ánh sáng trắng trong suốt điên cuồng tràn ra, bao phủ, linh đài tỉnh táo.

Trời đất này cũng trở nên rõ ràng sáng tỏ...

...

Sơn thôn vào buổi sáng sớm vô cùng trong lành. Trên đỉnh núi phía xa đã bị ánh sáng mặt trời nhuộm vàng.

Người sống trong núi thường chịu thương chịu khó, vì kế sinh nhai mà sớm thức dậy làm việc.

Trên con đường đầu thôn thỉnh thoảng có thể thấy được những bóng dáng vội vàng qua lại.

Dưới cây lớn, trước mặt Tô tiên sinh có đám trẻ vây quanh.

Lâm Nhất ngồi một mình ở một bên, nghe Tô tiên sinh giảng chữ cho mấy đứa bé.

Tô tiên sinh coi như không thấy Lâm Nhất.

Lâm Nhất cũng xem thường, cứ yên lặng tĩnh tọa hai canh giờ.

Tô tiên sinh mỉm cười, nhìn theo các trẻ vui mừng nhảy nhót tản đi.

Lâm Nhất đứng dậy và đi tới trước mặt Tô tiên sinh, khom người thi lễ, nghiêm mặt nói:

- Đa tạ tiên sinh đã chỉ điểm sai lầm!

Tay Tô tiên sinh vuốt chòm râu dài, ánh mắt chớp động cười ha hả nói:

- Trẻ nhỏ dễ dạy! Ngươi tới chỗ của lão phu ngồi một lát chứ?

Lâm Nhất khẽ nói đáp:

- Mong còn không được!

Tô tiên sinh gật đầu, ở ánh sáng mặt trời chiếu xuống, gương mặt có phần ung dung hơn. Ông chậm rãi bước về phía gian nhà cách đó không xa.

Cách đầu thôn không xa là hai gian nhà cỏ đơn sơ với một vòng hàng rào tre vây quanh.

Tô tiên sinh dắt Lâm Nhất đi qua mấy đám cây xanh điểm xuyến làm đẹp cho viện nhỏ và đi tới trong nhà tranh. Ông cười ha hả, mời khách tới cứ tùy ý.

Trước mắt là một gian phòng ngủ không lớn, một bên là giường trúc đặt phía bắc, dưới cửa sổ ở phía nam có đặt một cái bàn con, một chiếc ghế tre, Tô tiên sinh ngồi đó.

Trên kệ có hai tầng sách, thẻ tre, quyển sách lụa, giấy sách đều có. Phòng sơ sài nhưng lộ hết vẻ thư hương, tao nhã.

Lâm Nhất ngồi ở trên giường trúc nhỏ, dáng vẻ thoải mái tự tại.

Tô tiên sinh thấy khẽ gật đầu. Thầm nghĩ người này mặc dù toàn thân mặc trang phục của tiểu tử nhà quê nhưng có khí độ không giống với người bình thường, cử chỉ ung dung lại tự nhiên hào phóng. Bất kể ở chỗ nào, lúc lơ đãng vẫn khiến người ta quên khinh thường hắn, cẩn thận tỉ mỉ quan sát mới sẽ phát hiện ra thiếu niên này trong lúc vô tình hay cố ý đã hòa làm một thể với tất cả mọi thứ xung quanh.

Thiếu niên này thực sự không tầm thường!

Dù sao sống ở quan trường, ở đầu đường xó chợ mấy chục năm, Tô tiên sinh tự xưng là xem vô số người, nhận thức người khá chuẩn. Nhưng trên thân thiếu niên nông thôn này lại cho người ta cảm giác khác xa người thường, trong lòng ông tất nhiên tán thưởng Lâm Nhất hơn.

Tô tiên sinh rảnh rỗi mới chạy khắp nơi, thấy Lâm Nhất khóc rất bi ai trước mộ thì không tiện tới gần. Thấy hắn ở trước mộ phụ mẫu mà không giữ được tâm thần, cũng thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh, bi thương qua đi, trên gương mặt dường như có chút chán chường nên không nhịn được nói vài lời cảnh tỉnh. Không ngờ chỉ qua một đêm, tiểu tử hôm qua còn trầm luân đã phục hồi lại thái độ bình thường.

Người này tâm trí cao hơn người thường, khiến người ta vui mừng, Tô tiên sinh càng coi trọng thiếu niên này hơn.

- Lão phu ở chỗ này đã sáu năm. Trong sơn dã ồn ào náo động biết mất, ban ngày rảnh rỗi yên tĩnh. Nghe vài tiếng chim hót du dương, nhìn ráng mây tụ rồi tan. Lão phu tốn thời gian suốt cả đời, kết thúc như vậy cũng coi như tìm được một phương Niết bàn, vẽ một bức tranh nhàn nhã! Ha ha!

Tô tiên sinh nói.

- Tiên sinh hiểu rõ như vậy, làm cho Tiểu Nhất cảm phục!

Lâm Nhất nói.

- Người đến tuổi già, hai tay trống trơn mới biết bất cứ việc gì cũng phải có mức độ, lúc nắm ở trong tay thì nắm, lúc cần buông tay cũng nên buông tay!

Tô tiên sinh cười nói.

- Quê hương của tiên sinh ở đâu? Vì sao lưu lạc đến đây?

Lâm Nhất có chút tò mò hỏi.

Tô tiên sinh ngồi ở trên ghế tre nhưng vẫn thẳng lưng như ngọn núi. Nghe Lâm Nhất hỏi chuyện cũ, trong mắt ông lộ vẻ chua chát, nhưng lập tức lại thoải mái cười.

- Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Quê hương sao? Nơi nào có thể khiến ta yên lòng thì nơi đó chính là quê hương!

Giọng nói khàn khàn của Tô tiên sinh thong thả vang lên, giống như một bước lại bước qua mấy chục năm.

Tô tiên sinh vốn tên là Tô Ứng Minh, lúc còn trẻ đạt được công danh, vào triều làm quan. Vì bản tính ông ngay thẳng, cộng thêm không biết quan sát ý của quan trên, trong quan trường trước sau đều không thuận lợi. Sau đó vì đắc tội quyền quý khiến cả nhà gặp nạn. May mà khi ông đi học cũng thanh danh tốt mới bị đuổi ra biên cương, giữ lại được một tính mạng. Phu nhân vì tai họa này nên khi sinh mắc bệnh, không lâu lại buông tay rời khỏi nhân gian, nữ nhi duy nhất cũng không rõ tung tích.

Tô tiên sinh cảm nhận con đường số phận quá kém cỏi, Lâm Nhất cũng chỉ có thể im lặng nghe đối phương chậm rãi kể ra chuyện cũ.

- Lão phu trung niên mới được một nữ nhi nên coi như bảo bối, không ngờ vì lão phu liên lụy mà tung tích không rõ. Lão phu cũng nhiều lần nhờ người tìm kiếm nhưng đến lúc này vẫn không có kết quả. Nếu như Vân Nhi còn, hẳn cũng bằng tuổi của Tiểu Nhất vậy...—!

Nói xong, Tô tiên sinh thở dài một tiếng.

Tô tiên sinh tóc mai như sương, gương mặt già nua giống như người sáu mươi bảy mươi tuổi vậy. Thật ra ông cũng chỉ ngoài năm mươi, trong đó có thể thấy được gian khổ và nước mắt!

- Còn không biết trước đây Tiểu Nhất từ đâu đến? Lúc này tìm được người tân cũng là chuyện may mắn!

Thấy vẻ mặt Lâm Nhất cũng trầm xuống, Tô tiên sinh mới chuyển đề tài, ôn hòa hỏi.

- Ta theo sư phụ tu hành ở Huyền Nguyên Quan. Sau khi sư phụ về cõi tiên, ta ở trong núi giữ đạo hiếu ba năm, lại theo lời sư phụ chỉ điểm khi còn sống để tìm tới đây.