Vô Tiên

Chương 648: Tranh chấp (1)




... ... ...

Kim Long kiếm đã trở lại, còn tránh trong thức hải, y nguyên vẫn là kích cỡ lớn bằng khoảng mũi châm vậy.

Kim Long kiếm sau khi có thể thu nạp linh khí, lúc này lại kim mang diệu động, linh động mười phần. Như cùng huyền diệu vậy, bay múa xoay quanh không ngừng trong thức hải.

Kim Long kiếm mặc dù không nghe lời, lại mang bên người đã lâu, còn là di truyền của tiền bối, Lâm Nhất cuối cùng không nỡ vứt bỏ. Nỗi băn khoăn hiện giờ này đã xong, hắn chạy nhanh như làn khói đi trở về.

Cùng lúc đó, Trịnh Nguyên cũng tìm được sư phụ, hắn như thật bẩm rõ về tình hình trong địa huyệt.

Đối với chuyện này Vệ Tòng cảm thấy kỳ hoặc, nghĩ tới vào lúc bản thân mình đi vào địa huyệt vẫn chưa có quá nhiều lưu ý, không chỉ có chút ít áo não. Chỗ địa huyệt dưới Thiên Cơ đỉnh đó, duy có Kim Đan tổ sư trong tông môn có thể ra vào trong đó, ai có thể đi dò xét một cái địa huyệt không người như thế chứ! Nhưng mà đưa đệ tử của mình đi vào trong đó tu luyện, dù sao cũng là hành vi gạt người khác, rốt cuộc không được lộ ra quá lớn. Trước mắt nếu nghĩ không ra như thế, ông ta liền tiếp tục giấu diếm vậy.

- Chuyện này ngươi coi như không biết, cũng không cần đề cập với người khác.

Vệ Tòng sau khi dặn dò một câu, mới phất tay bảo Trịnh Nguyên rời đi, Truyền Âm Phù của tông chủ lại tới.

Trong lời nói của Tông chủ, đệ tử của Thiên Cơ các Đoán Tạo đường vào lúc rèn pháp khí địa hỏa thất thường, sau khi bị Trúc Cơ tu sĩ Giản Dĩ phát giác bẩm báo việc này cùng Các chủ Cổ Tiễu. Giờ này khắc này, Kim Đan tổ sư của Chính Dương tông cũng biết chuyện này, liền cùng nhau đi tìm tòi hư thực.

Vệ Tòng thầm nghĩ, Trịnh Nguyên chỉ ngồi điều tức, làm sao đưa tới linh khí dưới đất rối loạn chứ? Hắn sẽ không làm cử chỉ khi sư này a? Hoặc có thể, thật sự linh mạch dưới đỉnh Thiên Cơ xảy ra trạng huống hay không? Nếu tông chủ cho mời, vẫn phải tự mình đi một chuyến.

Kết quả là, vào lúc Vệ Tòng dẫn theo Trịnh Nguyên đi tới ngọn núi Thiên Cơ, những tổ sư khác trong tông cũng đều đến rồi, đang đứng trước cửa động của Đoán Tạo đường, nhìn một mình Cổ Tiễu đang lớn tiếng la hét.

Cách đó không xa còn canh chừng một bọn vãn bối đệ tử, câm như hến vậy, từng người một mang thần tình kính sợ, cũng không dám thở mạnh một chút. Ngày hôm nay liên tiếp mấy đạo kiếm hồng đi tới ngọn núi Thiên Cơ, lập tức có nhiều vị tổ sư tuôn ra như vậy, những tiền bối trong ngày thường khó gặp đều tề tụ ở đây, hiển nhiên là xảy ra đại sự gì rồi.

Tu vi của Cổ Tiễu là Kim Đan sơ kỳ, là một lão đầu mập mặt đỏ. Nhìn thái độ đối nhân xử thế hòa khí, nhưng lại tính tình nóng nảy. Trước mặt tông chủ và những sư huynh đệ khác, ông ta không hề cố kỵ, lớn tiếng nói ra:

- Nhất phong tứ các của Chính Dương tông đều có linh mạch của mình, Cổ mỗ náo loạn không hiểu là, vì cái gì có người muốn đến chiếm tiện nghi Thiên Cơ phong của ta như thế chứ? Sư huynh, huynh phải chủ trì công đạo cho Thiên Cơ phong ta!

Sư huynh trong miệng ông ta chỉ chính là tông chủ Hồng Nguyên Tử, đây là một lão giả tướng mạo uy nghiêm, lúc này vuốt râu im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

- Cổ sư đệ không được tức giận, chuyện này vẫn chưa rõ, còn phải tìm ra ngọn nguồn chân chính, lại để cho Hồng Nguyên Tử sư huynh phán đoán sáng suốt cũng không muộn a!

Nói chuyện chính là một lão đầu gầy guộc, chính là Các chủ Thường Tụng của Thiên Quyền các. Ông ta thường xuyên lui tới với Cổ Tiễu, hai người chung đụng cũng không tệ lắm.

- Bái kiến tông chủ, bái kiến các vị sư huynh đệ!

Vệ Tòng từ bầu trời rơi vào trước Đoán Tạo đường, chào hỏi mọi người. Mọi người cũng đua nhau hàn huyên với ông ấy. Cổ Tiễu lại hừ một tiếng, nói ra:

- Vừa lúc Vệ sư huynh cũng tới. Giản Dĩ, ngươi như thực nói ra một lần trước sau chuyện này đi!

Giản Dĩ núp sau đám người, vội vàng khom người thi lễ với mọi người, sau khi miệng nói bái kiến các vị sư thúc sư bá, mới lại nói một lần về dị trạng bên trong Đoán Tạo đường.

Giản Dĩ ngày hôm nay dẫn theo đệ tử rèn đúc pháp khí, địa hỏa vốn sớm đã quen thuộc lại trở nên xa lạ. Trong lòng biết khác thường, ông ta cẩn thận nhìn lên, thì ra linh khí trong địa hỏa thưa thớt mà rối loạn, khiến pháp khí khó có thể luyện chế.

Sợ linh mạch xảy ra rủi ro, Giản Dĩ bèn báo lên chuyện này. Mà Cổ Tiễu vừa nghe liền nổi giận, linh mạch này quan hệ toàn bộ Thiên Cơ các. Mà cái địa huyệt kia liên thông linh mạch chỉ có mấy tổ sư có thể vào, ông ta lúc đó liền hiểu lầm có người tiến vào địa huyệt làm rối loạn linh mạch, trong cơn tức giận bèn mang chuyện này đến chỗ tông chủ.

- Các vị sư huynh đệ đều nghe rồi đấy! Việc luyện chế pháp khí cũng không phải chỉ dùng địa hỏa là được, mà là cùng một nhịp thở với linh khí bên trong địa hỏa. Các vị có thân phận tôn quý bên trong tông môn, đương nhiên có thể tiến vào tu luyện trong địa huyệt bên dưới, nhưng cũng không thể làm loạn linh mạch của ta chứ? Như thế chẳng phải là muốn phá hủy Thiên Cơ các của ta sao?

Tiếng nói của Cổ Tiễu vang lớn lên.

Một thanh âm có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ từ:

- Cổ sư đệ nói cẩn thận! Linh khí của ngọn núi Đan Dương ta không thể kém bao nhiêu so với ngọn núi Thiên Cơ của ngươi. Từ khi biết được chỗ địa huyệt kia, Yến mỗ chưa bao giờ quay lại.

Nói chuyện chính là một người trung niên thần tình lạnh lùng kiêu ngạo. Sau khi ông ta nói một câu nhàn nhạt, liền chắp hai tay sau lưng, không coi ai ra gì ngước nhìn vách đá trước mặt.

Điệu bộ của người này vẫn chưa khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, mọi người cũng giống như thành thói quen đối với chuyện này. Đây là Yến Khởi của ngọn núi Đan Dương, có tu vi Kim Đan hậu kỳ, chính là tông chủ cũng nể mặt ba phần, sư huynh đệ còn lại vẫn chưa có người nào không sợ ông ta. Cổ Tiễu tính tình bạo phát nóng nảy, lại không dám trở mặt với người này. Khóe mắt của ông ta rút rút một cái, đưa ánh mắt về phía Vệ Tòng, hừ một tiếng:

- Với tu vi của Yến sư huynh, huynh ấy dĩ nhiên coi thường linh mạch trong ngọn núi Thiên Cơ của ta, nhưng mà có người lại không thể quên được chỗ địa huyệt đó a?

Các chủ của Thiên Toàn các là một lão giả râu bạc trắng, ông ta lắc đầu nói ra:

- Cừu mỗ cũng có mười mấy năm không đi qua đó rồi.

- Thường mỗ cũng không đi qua!

Thường Tụng không cam lòng rơi ở phía sau nói.