Vô Tiên

Chương 643: Cửu Long Tỏa Viêm... (2)




Men theo thang đá xuống phía dưới, Lâm Nhất đi hơn mười trượng, sức nóng cực kỳ đốt người khiến người lùi bước. Nếu không có linh khí hộ thể, sợ là thang đá nóng bỏng cũng không thể đặt chân.

Lâm Nhất trù trừ đang muốn quay trở về, trong lòng hơi động. Ngọn núi Thiên Cơ không thiếu linh khí tồn tại, trong sơn động của Đoán Tạo đường cũng như thế. Thế nhưng phía dưới thang đá, trong khí lãng cực nóng ấy như có linh khí càng thêm nồng đậm tồn tại.

Vì nguyên nhân của Cửu Long Tỏa Viêm trận, Lâm Nhất trong lòng có kiêng kị, rất ít khi dùng thần thức dò xét trong động. Theo dõi luyện khí trong gian phòng đá mặc dù là viện cớ trực thủ vệ, hắn cũng vẫn thận trọng, không dám có chút càn rỡ . Còn phía dưới Cửu Long Tỏa Viêm trận này có cái gì kỳ hoặc, hắn vẫn chưa suy nghĩ nhiều.

Lòng hiếu kỳ dâng lên, Lâm Nhất từ từ đi xuống dưới, càng đi càng xuống, linh khí cũng càng thêm nồng đậm. Hắn đi 70, 80 trượng, đến cuối thang đá, ánh mắt của hắn cũng trừng lớn, kinh ngạc mà nhìn hết thảy trước mắt.

Phần dưới cùng của thang đá giống như bị đáy nồi đồng của Liệt Diễm nung khô, hoàn toàn đỏ đậm.

Địa phương lớn khoảng hai trượng, có một cửa động kích cỡ đầu người, sương mù màu đỏ hòa hợp, tản ra sóng lửa làm người sợ hãi.

Cửa động nho nhỏ như vậy khiến cho Lâm Nhất nghĩ tới cái đầu rồng bên trong gian phòng đá, dường như tùy thời muốn phun ra hỏa diễm.

Lâm Nhất vào lúc này, mặc dù có hộ thể linh khí, cũng có thể cảm nhận nóng rực, cửa động đó còn có uy năng thiêu cháy tất cả, làm người ta khiếp đảm! Nhưng mà linh khí nồng đậm kia chính là tới từ cửa động nho nhỏ ấy, phía dưới có cái quái gì?

Lâm Nhất dùng Huyền Thiên thuẫn che lại thân thể, hắn nhẹ nhàng đến gần cái cửa động kia, cúi người đi vào. Khuôn mặt của hắn lập tức bao phủ trong một mảnh hào quang đỏ thẫm, hai con mắt của hắn cũng đồng thời lộ ra màu sắc kỳ dị.

Hô...! Lâm Nhất ngẩng đầu lên, thở phào một cái. Hắn chấn động ghê gớm thật sâu bởi vì điều được nhìn thấy trước mắt!

Dưới sơn động, không ngờ lại là một chỗ động huyệt cực kỳ sâu thẳm. Dung nham trong động huyệt sôi trào, xích viêm cuồn cuộn, thanh thế khiếp người. Mà linh khí nồng đậm chính là đến từ trong con sông lửa đỏ dưới đất kia.

Thì ra địa hỏa được phun ra từ đầu rồng trong gian phòng đá, đến nơi này! Cửu Long Tỏa Viêm trận quả nhiên không phải chuyện đùa! Có thể biến liệt diễm dưới đất thành của mình, không hổ là thủ đoạn của đại Tiên môn, quả thực làm người ta mở rộng tầm mắt!

Sau khi trong lòng cảm khái một phen, Lâm Nhất nhìn cửa động thầm nghĩ, cửa động nhỏ hẹp này dùng để làm gì hay sao? Chắc là dùng làm đồ vật dò xét. Chỉ có điều đáng tiếc linh khí nồng đậm phía dưới, nếu như dùng để tu luyện, chẳng phải tốt hơn sao?

Lâm Nhất lắc đầu, sau khi có chút bất đắc dĩ quan sát bốn phía một phen, hắn có chút không thôi nhìn cửa động. Hắn đột nhiên tâm tư vừa động, tản ra thần thức nhìn lại. Phía đáy của động này cũng có trận pháp thủ hộ, chỉ có điều chung quanh cái cửa động nho nhỏ kia, bị trận pháp chừa lại một khe hở lớn hai thước, khiến cho hai mắt hắn tỏa sáng.

Sau khi tâm tư nhanh chóng chuyển đổi, thoáng chần chờ một lát, đầu lông mày của Lâm Nhất nâng lên. Hắn phân ra một đạo thần thức về tới trong sơn động chỗ trận bàn, thủ quyết kết động, quang mang màu vàng nhoáng lên một cái trên người, đập đi từ từ về phía cửa động kia. Lập tức, thân ảnh của hắn biến mất ở cửa động.

Lâm Nhất khởi động Thổ Độn Thuật, chậm rãi trầm xuống, đồng thời, trái tim cũng nhắc tới cổ họng. Sau khi vào cửa động, hắn mới phát giác bốn vách tường của cửa động chỉ lớn khoảng hai thước, là chỗ dày đặc nhất của trận pháp, nếu có sơ suất lặp tức sẽ chạm phải. Hậu quả của việc chạm đến trận pháp là gì, hắn không hề biết. Thế nhưng mặc dù không bị trận pháp khắc chế, nếu bị trưởng bối của Thiên Cơ các biết được chuyện này, sợ rằng cũng sẽ không tha cho mình.

Có chút liều lĩnh, lỗ mãng! Tự trách sau đó, Lâm Nhất ngưng khí nâng cao tinh thần, lòng háo thắng lên, tiếp tục tiếp tục độn đi.

Cái lối đi này sâu khoảng 14, 15 trượng, chỉ chốc lát sau, Lâm Nhất liền xuyên qua vách tường của hang động. Hắn không kịp thở phào, thân thể liền nhắm thẳng rơi xuống, sợ tới mức hắn vội vàng tế ra Bích Vân sa, sau khi ổn định thân hình, mới âm thầm may mắn rơi xuống chậm rãi.

Đây là một cái động huyệt to lớn, ít nhất sâu trăm trượng. Đỉnh của động huyệt chính là chỗ cửa động đó, phía dưới bỗng nhiên trở nên lớn, giống như một cái sơn cốc treo ngược. Một con sông lửa đỏ ở đáy sơn cốc hãy còn thở dốc sôi trào không nghỉ, thỉnh thoảng có dung nham văng lên trên bờ, phát ra tiếng ‘xì’ làm rung động lòng người. Vách tường của hang động đỏ thẫm, dung nham thiêu đốt giống như một lò luyện to lớn.