... ... ...
Thu gia, sườn núi Hắc Thủy.
Gia chủ Thu Nhược Hành có tu vi của Trúc Cơ hậu kỳ. Ông ta ngày thường là bộ dáng lão giả hiền hoà, giờ này ngồi trên một cái ghế gỗ chính vị, nhưng lại là gương mặt ảm đạm.
Mấy trưởng lão của Thu gia vây chung quanh, đều không dám nhiều lời.
Người trung niên cứu huynh đệ Thu Hàn cũng ở tại chỗ, ông ta không kiềm chế được lửa giận trong lòng, lớn tiếng nói ra:
- Mấy Luyện Khí đệ tử của Hắc Sơn tông cũng dám tùy ý khiêu khích, cũng giết đệ tử của Thu gia ta, chuyện này nhất định phải đòi Hắc Sơn tông đưa ra lời giải thích. Chẳng lẽ, hắn thật sự đã cho rằng Thu gia ta dễ bắt nạt hay sao?
- Cận Cổ, chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy, hay là nghe gia chủ a!
Một trưởng lão ở một bên khuyên lơn.
- Đây là một thứ tốt! Nhưng cũng là nguyên nhân rước lấy họa!
Thu Nhược Hành mở ra bàn tay nói. Trên tay ông ta nâng một cái hộp ngọc tinh xảo, một tầng hàn vụ nhàn nhạt, như có như không đang sinh ra, bên trong tĩnh phục một con ve sầu sáng lóng lánh, lộ vẻ kỳ dị, khiến cho mấy trưởng lão hai mắt tỏa sáng.
Thu Nhược Hành nhíu mày một cái, khép lại bàn tay, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mấy trưởng lão, lòng đầy lo lắng nói ra:
- Chuyện này nhìn như tầm thường, mấy tên đệ tử của Hắc Sơn tông cũng chẳng qua là tham lợi nhất thời, mà xuất khẩu cuồng ngôn thôi!
Ngữ khí dừng một chút, ông ta có chút lo âu tiếp tục nói ra:
- Nhưng mà gần đây có lời đồn, nói là Thái gia, Tề gia ở gần Hắc Sơn, đều dựa vào Hắc Sơn tông, mà Cố gia lại trong một đêm bị người diệt môn.
- Chẳng qua đó là lời đồn mà thôi, chưa tìm được chứng minh. Hắc Sơn tông còn dám đụng đến Thu gia ta hay sao?
Thu Cận Cổ nói xong, mấy trưởng lão còn lại cũng đua nhau gật đầu bày tỏ phụ họa. Vì nguyên nhân của tổ tiên, Thu gia phải phụ thuộc vào Huyền Thiên môn. Bọn họ không vì Hắc Sơn tông có gan miệng hổ vuốt râu.
Chuyện này nếu như đặt ở trước đây, Thu Nhược Hành cũng sẽ ôm tâm tư giống nhau. Thế nhưng ông ta vào lúc này, lại sinh ra mơ hồ bất an, nhất thời lại khó có thể quyết định.
Sau khi trầm ngâm, Thu Nhược Hành chậm rãi nói ra:
- Chỉ sợ chuyện này cũng không phải là chuyện không có gió làm sao có bão a! Cận Thành không tới mấy ngày nữa trở lại rồi, đến lúc đó hết thảy tự có kết quả.
. .
Sau năm ngày, Thu Cận Thành quả nhiên phong trần mệt mỏi quay trở về Hắc Thủy nhai.
Lấy tư cách đứa con cả của gia chủ Thu Nhược Hành, Thu Cận Thành là người cơ mẫn, xử sự lão đạo, thêm nữa có tu vi của Trúc Cơ trung kỳ, người này rất có danh vọng ở Thu gia, được tộc nhân kính trọng sâu sắc.
Chỉ có điều, lần này Thu Cận Thành đi ra ngoài trở về, thần sắc tỏ ra luống cuống. Hắn vội vã đi vào hậu viện của Thu gia, khi đang muốn đi tới chỗ của Thu Nhược Hành, gặp được một nữ tử tuổi thanh xuân đâm đầu đi tới.
Cố gái nọ khoảng hai mươi tám tuổi, răng trắng tinh mỹ, ngũ quan linh lung xinh đẹp, thấy người tới, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, dịu dàng cúi đầu:
- Thải Doanh bái kiến phụ thân!
Thu Cận Thành nhìn thấy con gái bảo bối, không khỏi bước chân thả chậm, tay vuốt râu xanh, trong mắt mang theo vô hạn từ ái. Trong lời nói không phải không có ý khen ngợi, ông cười nói ra:
- Ha ha! Thời gian không được mấy ngày, tu vi của Thải Doanh lại tăng một phần!
Thu Thải Doanh nhoẻn miệng cười ngượng ngùng, hơi có đắc ý nói ra:
- Tuy nhiều ngày không gặp phụ thân rồi, Thải Doanh vẫn như cũ không dám lười biếng!
Thu Cận Thành đột nhiên nghĩ đến điều gì, thần sắc hơi chựng lại, hắn khoát tay nói ra:
- Cha còn có việc cần phải gặp mặt tổ phụ con, con đi về trước đi!
Ông ta nói thế, sau đó liền vội vã rời đi.
Nhìn bóng lưng của Thu Cận Thành đã đi xa, Thu Thoải Doanh chau nhẹ mày lại, trong lòng sinh ra vẻ rầu rĩ! Phụ thân vừa rồi là cố gắng miệng cười, nàng ta há có thể nhận không ra sao! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho phụ thân luôn luôn trầm ổn lại trở nên rối loạn như thế?
Trong một gian tĩnh thất của Thu gia.
Sau khi Thu Nhược Hành nghe xong Thu Cận Thành bẩm báo, ông ta cau mày, gương mặt âm trầm.