... ... ... ...
Lâm Nhất thật lòng nói ra tu vi của mình, ba người Mạc Đại có chút ngoài ý muốn nhìn nhau một cái, lộ ra thần tình lúng túng.
- Ngươi. . . Ngươi mới là sư huynh, với tu vi của ngươi không nên tới Đoán Tạo đường a!
Mạc Đại nói ra nghi vấn trong lòng của ba người hắn.
Lâm Nhất không để ý tới những thứ giả dối này, huống chi bản thân mình có việc cầu người, kiên quyết vẫn gọi ba người là sư huynh.
Thấy hắn thức thời như thế, nụ cười của ba người Mạc Đại trở nên dễ dàng hơn. Tuy nói bối phận lấy tu vi bàn về lớn nhỏ, mọi người đều là đệ tử của Luyện Khí kỳ, ai cũng không muốn nhận một người tuổi nhỏ làm sư huynh đấy, đây cũng là chuyện thường tình của con người.
- Sư. . . Sư đệ, công pháp tiếp sau này ta có, ngươi. . . Ngươi lấy đi là được.
Trong bốn người, lấy Mạc Đại nhiều tuổi nhất, khóe miệng của hắn mặc dù không lanh lẹ, người lại hiền hậu, xem ra Tống Thủ và Phong Ly cũng đều nghe hắn.
- Phương diện này có 'Chính Dương Kim Long thủ' chứ?
Lâm Nhất nhận lấy ngọc giản của Mạc Đại, sau khi cám ơn lại hiếu kỳ hỏi han.
Tống Thủ tiếp lời đến đáp:
- Sư đệ cũng từng nghe nói Kim Long thủ ư? Ha ha! « Chính Dương tâm pháp » chính là công pháp bắt buộc của Chính Dương tông đệ tử, Kim Long thủ đương nhiên có. Bất quá, phải tới Luyện Khí hậu kỳ mới có thể tu tập.
Lâm Nhất không muốn dây dưa trên việc này, chợt cười hỏi:
- Vì sao ta không nên tới Đoán Tạo đường? Không biết ba vị sư huynh có gì chỉ giáo ta?
Mạc Đại cười cười, đáp:
- . . . Cũng không có gì, việc cần làm của Đoán. . . Đoán Tạo đường,. . . cực khổ nhất. Chúng ta đều là không. . . được người tiếp đãi.
Phong Ly không thích nói chuyện lắm, cùng Tống Thủ phụ họa gật đầu.
Không được người tiếp đãi? Tương đương với Xa Mã Đạ Viện của Thiên Long Phái sao? Ánh mắt của Lâm Nhất quét qua ba người trước mắt, khẽ lật cánh tay một cái lấy ra một cái vò rượu, cười nói:
- Lần đầu gặp mặt, đây là một chút tâm ý của tiểu đệ. Xin ba vị sư huynh thu nhận.
- Ha ha! Lâm sư đệ thật là người thống khoái!
Tống Thủ đưa tay liền giành lấy bình rượu, cười lên ha hả. Một bên Phong Ly và Mạc Đại cũng lộ ra nụ cười hội ý.
Lấy một trả một! Đã có được công pháp đoạn sau, rốt cuộc phải hơi có hồi báo mới được. Có mấy vò rượu của Hoằng An tặng lúc trước, Lâm Nhất cũng vui vẻ được cái thuận thủy nhân tình. Sau khi hắn nói chuyện dăm ba câu cùng ba người, sợ xảy ra dây dưa, hắn vội vã trở về.
. .
Tháng chạp đã sắp qua đi, bốn mùa như xuân trong Quy Linh cốc, mà bên trong huyện Ty Sơn cách mười mấy dặm bên ngoài Quy Linh cốc, đã là cảnh tượng vạn dặm đóng băng.
Hắc sơn kéo dài mấy vạn dặm, lúc này đã là một mảnh trắng xóa. Tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, phô thiên cái địa mà đến, như muốn vùi lấp, thôn phệ hết thảy. Tuyết sâu ngang eo phong bế các con đường lớn nhỏ, mọi nhà quan môn đóng cửa, mọi người từng người vây quanh bếp lửa, yên lặng đón nhận cái giá lạnh của mùa đông, họ ngóng trông trời xuân sớm đến một chút đến.
Lúc này, vạn thú ẩn núp sâu trong núi lớn, vốn dĩ bóng dáng người xa ngút ngàn dặm, lại truyền đến một loạt tiếng đánh nhau vang lên.
Xuyên qua bông tuyết đầy trời, trong sơn cốc xông ra hai bóng người, đạp tuyết vô ngần, giây lát liền đến bên ngoài hơn mười trượng. Thế nhưng phía sau lập tức lại xông ra ba đạo nhân ảnh, dưới chân còn nhanh hơn, như gió vậy bèn vây trước mặt hai người nọ.
Hai người này bất đắc dĩ dừng bước lại, phi kiếm cầm trong tay sóng vai đứng chung một chỗ. Đây là hai người trẻ tuổi, thân cao chút là Thu Hàn, khoảng 25~26 tuổi, gương mặt anh khí, không biết vì rét lạnh gây nên, hay là nguyên nhân bị thương, trên vẻ mặt tái nhợt đều là tức giận. Một người trẻ tuổi khác chừng hai mươi tên là Thu Dương, khóe môi nhếch lên vết máu, cũng trợn tròn đôi mắt. Hai người là huynh đệ đồng tộc, thừa dịp tuyết lớn vào núi, vốn muốn có một phen thu hoạch, lại không ngờ đến bị người ám toán, suýt tý nữa liền phơi thây tại chỗ.
Đối phương ba người sau khi vây anh em nhà họ Thu, lộ ra nụ cười âm lạnh. Một người trong đó có bộ dáng bốn mươi năm mươi tuổi, cất giọng nói:
- Hai người các ngươi không chạy thoát được đâu, mau giao ra ngọc giản, bằng không, chỗ này chính là nơi chôn thân của bọn ngươi!
Ba người này chính là đệ tử của Hắc Sơn tông, đều có tu vi của Luyện Khí tầng sáu trở lên, đối mặt hai vị tu vi cao nhất chẳng qua là đệ tử của Thu gia có Luyện Khí tầng sáu, đã là ổn thao thắng khoán. Nếu không cố kỵ đối phương sắp chết phản ứng ngược trở lại, cũng sẽ không âm thầm đánh lén, trước mắt nói không chừng hô nhau mà lên rồi.
- Hừ! Hai huynh đệ ta trong núi sâu giữ gìn hai tháng có thừa, bấy giờ mới chộp được một con ngọc thiền, vì sao phải chắp tay nhường cho các ngươi chứ? Chẳng lẽ Hắc Sơn tông ngươi có thể ỷ thế hiếp người sao?