Vô Tiên

Chương 634: Đoán Tạo đường... (1)




Vạn Tử Bình cũng khoảng ba mươi tuổi, tương đương với tu vi của Mộc Thiên Viễn, cùng là nội môn đệ tử của Luyện Khí tầng chín, nhưng mà người này vào tháng trước thành công Trúc Cơ, đã trở thành nhân vật tiền bối, trong lúc nhất thời làm người ta nóng mắt không thôi.

Đối với chuyện này, Mộc Thiên Viễn đương nhiên không phục. Tên thúi này bất quá là số phận tốt một chút mà thôi. Đợi một thời gian, bản thân mình chưa chắc không thể Trúc Cơ thành công. Mà chỉ cần mình trở thành tu sĩ của Trúc Cơ kỳ, Vạn Tử Bình cái loại người như hắn sẽ không đặt vào trong mắt. Trước đó vài ngày trong nhà truyền tin ra, Vạn gia bị người giết hai vị đệ tử, cũng dám tìm đến Mộc gia đòi người. Hừ! Lại còn coi Mộc gia không có người sao!

Tên Lâm Nhất kia chẳng qua là tu vi của tầng bảy, đối mặt sự khiêu chiến của mình căn bản không dám ra tay. Một tên tu sĩ nhát gan như vậy, thật sự có thể giết được hai tên tu sĩ của Vạn gia sao? Mộc Thiên Viễn nghĩ đến đây, hắn bởi vì lời nhắn nhủ trong thư nhà mà âm thầm oán thầm lên. Trong tín thư của nhà, không chỉ nói một chuyện Lâm Nhất giết Vạn gia tu sĩ, còn lệnh đệ tử của Mộc gia thấy người này không nên làm khó hắn. Một tu sĩ ngoại lai mà thôi, làm thế nào gây nên sóng to gió lớn như thế, còn vì lần này được Mộc gia trưởng bối chú ý như thế chứ?

Mộc Thiên Viễn không nghĩ tới là, tên Lâm Nhất làm hắn canh cánh trong lòng đã trở thành một ngoại môn đệ tử của Chính Dương tông.

Lâm Nhất vào lúc này đã sớm ném tên Mộc Thiên Viễn này ra sau đầu. Hắn sáng sớm liền đến trước sơn động dưới đỉnh Thiên Cơ, thấy trên cửa động cao hai trượng có khắc ba chữ to Đoán Tạo đường. Hắn không kịp mật thám quan sát, liền thấy Tống Thủ gương mặt vui cười ngày hôm qua, đang kiển chân chờ hắn đến.

- Ai nha! Lâm sư đệ chào buổi sáng! Mau theo ta, ngươi mới đến đấy, một số quy củ vẫn cần nhắn nhủ một phen.

Tống Thủ vui vẻ dẫn đầu đi tới trong sơn động.

Lâm Nhất cười cười, liền muốn thuận theo đi vào sơn động, ai ngờ sơn động trước mắt rõ ràng đột nhiên quang mang nhoáng lên một cái, một bức tường vô hình ngang trời xuất hiện, chắn hắn bên ngoài.

Vào lúc Lâm Nhất hãy còn kinh ngạc, không rõ tình hình trước mắt, Tống Thủ lại xông ra từ trong hang động, cười hì hì nói:

- Ha ha! Cũng tại ta không kịp nhắc nhở ngươi. Mau treo ngọc bài của ngươi lên hông, bằng không cấm chế của cửa động có thể sẽ không biến mất.

Lâm Nhất âm thầm kinh hãi một hồi, hắn bấy giờ mới nhớ lại thân phận ngọc bài. Yêu bài này và Thiên Long Phái có cùng dụng ý, lại có công dụng khác biệt, bản thân mình vẫn chưa treo nó ở bên hông, không nghĩ tới vật này còn có tác dụng giải trừ cấm chế.

Sau khi Lâm Nhất lấy ra ngọc bài, quả nhiên vách tường kia biến mất, hắn nhoẻn miệng cười áy náy với Tống Thủ, liền vào sơn động.

Khoảnh khắc đi vào sơn động, sóng nhiệt đập vào mặt, khiến người hơi có khó chịu. Một cái thang đá đi xuống phía dưới kéo dài tới chỗ sâu sơn động, Tống Thủ quay lại vẫy tay, tỏ ý Lâm Nhất đi theo. Trên sơn động có khảm huỳnh thạch, ngược lại không có vẻ u tối. Men theo thang đá xoay quanh mà xuống, đi ước chừng thời gian hai nén hương, không biết đi sâu mấy trăm trượng, theo một trận khí lãng nóng rực đánh tới, một cái gian phòng đá to lớn xuất hiện trước mắt.

Gian phòng đá lớn khoảng trăm trượng, được hơn mười cây cột đá to lớn chống lên. Ở giữa gian phòng đá, có chín cái đầu rồng to lớn được xây dựng nên, làm thành cái vòng tròn chừng mười trượng. Trong cái miệng rồng há to tức giận kia, sương mù hòa hợp, mơ hồ có xích viêm liếm liếm, nhảy nhót làm người ta sợ hãi.

Tống Thủ đã nóng đến mồ hôi ướt đẫm, hắn quay đầu lại cười hề hề với Lâm Nhất, đi tới cạnh đầu rồng, chỉ vào gian phòng đá trống trải lớn tiếng nói:

- Chỗ này chính là Đoán Tạo đường của Thiên Cơ các.

Dưới chân hắn khởi động một hòn đá nhô ra phía dưới đầu rồng. Một đạo hỏa diễm màu đỏ đột nhiên được kích bắn ra từ trong miệng rồng.

Theo sự xuất hiện của ngọn lửa kia, một đạo khí lãng nóng bỏng ép người mãnh liệt, thoáng chốc bạo phát ra, đánh tới bốn phía chung quanh. Lâm Nhất cả kinh vội vàng lui về phía sau, nhưng mà đây hết thảy lại lập tức hạ xuống, khôi phục nguyên trạng.

- Ha ha! Đây là địa hỏa của đoán tạo pháp khí, lợi hại không!

Tống Thủ linh hoạt nhảy sang một bên, lau mồ hôi trên trán, tiếp tục nói ra:

- Cửu Long Tỏa Viêm trận này chính là được xếp đặc chuyên khống chế địa hỏa. Mà trận pháp tu có người thao khống, trách nhiệm của ta và ngươi chính là trông chừng pháp trận này, là việc cần làm rất cực khổ a!

Dường như không chịu nổi sức nóng cực kỳ dưới đất, Tống Thủ liên tục không ngừng vẫy tay về phía Lâm Nhất, nói ra:

- Ha ha! Đi theo ta, đi xem một chút chỗ an thân ba tháng này của ngươi.

Lâm Nhất theo hắn xuyên qua gian phòng đá, lại quẹo vào một đường hành lang xuống phía dưới, sau khi đi xuống dưới mười hai mươi trượng, đi vào trong một cái sơn động đơn độc được tạc ra.

- Đây cũng là trận bàn của Tỏa Viêm Trận, một tháng thêm một lần linh thạch là được, cái trong túi kia chính là linh thạch.

Tống Thủ nói xong, liền miệng to thở hổn hển, trong lúc lơ đãng nhìn lại, lắc đầu liên tục.

Trong sơn động lớn mấy trượng, trận bàn chiếm cứ một nửa địa phương, một bên còn có một cái bồ đoàn và túi càn khôn. Trung tâm cùng bốn góc của cái trận bàn lớn hơn một trượng kia quả nhiên có địa phương bố trí linh thạch, phía trên có khảm 10 khối linh thạch, tản ra linh lực chậm rãi khởi động trận bàn. Một tầng hào quang ẩn động đang lưu chuyển, có vô hình khí cơ dẫn động tới chung quanh, cùng toàn bộ động huyệt dưới đất hòa làm một thể, có chút thần dị.