Vô Tiên

Chương 63: Trời đất chí tình (1)




Lâm Nhất đi ra khỏi Trấn Thủ Phủ liền nhìn thấy thúc phụ cùng Thúy nhi chờ ở phía xa, hắn mỉm cười lắc đầu. Thúc phụ vẫn chưa không chịu rời đi trước theo lời mình dặn, xem ra ông vẫn không yên lòng về người cháu này.

- Ca! Ca không sao chứ?

Trên mặt Thúy nhi đầy nước mắt xông tới đón. Trên gương mặt Lâm Khai Cừ cũng đầy vẻ ân cần.

Lâm Nhất nói với hai người:

- Thúc phụ cùng Thúy nhi yên tâm. Lý Trấn Thủ đã đáp ứng không truy cứu chuyện này nữa. Chỉ là ta quay về chậm một chút đã làm cho thúc cùng Thúy nhi phải bị uất ức rồi!

- Không sao là tốt rồi, cơ thể thúc cường tráng, ngã một cái cũng không có gì! Không có gì!

Lâm Khai Cừ vội vàng trấn an Tiểu Nhất.

Lâm Khai Cừ bị đá một cái, ném một cái, lúc đó đau không bò dậy nổi. Nhưng dù sao cơ thể nam tử ở nông thôn cũng chịu được đánh, nghỉ tạm một hồi tất nhiên sẽ không có chuyện gì. Nhưng Lâm Nhất ra tay lại đánh ngất Lý Nhị cùng Lý Tứ, làm cho hai cha con lo lắng không thôi. Đối phương là nhân vật có quyền thế, không thể dễ dàng đắc tội được.

Lâm Nhất lại muốn kết thúc chuyện này, không thể vì vậy mà làm liên lụy tới cả nhà thúc phụ.

Một thân một mình đi tìm người ta nói lý lẽ, muốn một mình đối mặt với nhiều tên lính như vậy, nói thật trong lòng của Lâm Nhất không nắm chắc. Nhưng chung quy phải loại bỏ nỗi lo về sau cho thúc phụ cùng Thúy nhi mới tốt. Vì vậy, cho dù Trấn Thủ Phủ là đầm rồng hang hổ, hắn cũng phải đi một chuyến. Hắn không thể bảo vệ người thân một đời, lại muốn cho người thân tạm thời không lo lắng.

Nếu như huynh đệ Lý gia thật sự không nói đạo lý, còn không biết sẽ gây ra rắc rối lớn thế nào nữa. Thật may là Lâm Nhất ra tay lại chấn áp tất cả mọi người ở đó, cũng làm cho Lý Trấn Thủ bỏ đi suy nghĩ khác. Chuyện hôm nay coi như là may mắn thoát hiểm!

Lâm Khai Cừ cùng Thúy nhi đang lo sợ bất an, nhìn thấy Lâm Nhất hoàn hảo đi ra khỏi Trấn Thủ Phủ thì tảng đá trong lòng mới rơi xuống.

Chỉ là bọn họ không biết tại sao Trấn Thủ khiến người ta sợ hãi lại đồng ý không truy cứu chuyện này. Lâm Khai Cừ cũng không tiện hỏi kỹ, trong lòng vô cùng thán phục trước bản lĩnh của cháu trai mình.

- Thúy nhi có đói bụng không! Ca dẫn muội đi ăn nhé!

Lâm Nhất kéo Thúy nhi tay đi về phía trước. Thúy nhi vui vẻ đáp một tiếng, trên mặt Lâm Khai Cừ cũng tươi cười.

Ba người Thúc cháu vẫn đi tới buổi chiều mới trở lại thung lũng Tiểu Thiên. Trong túi chứa đầy đủ thịt để ăn, vải vóc, còn có một ít tiền giấy hương nến do Lâm Khai Cừ mua. Trương thị vẫn khẩn trương canh giữ ở trước cửa, thấy ba người trở về mới yên tâm.

Thúy nhi không nén được hưng phấn trong lòng, tiến lên nắm cánh tay của mẫu thân, kể về chuyện đã xảy ra trên đường.

Trương thị kéo tấm vải bông mới ướm lên trên người Thúy nhi. Khi nghe được Thúy nhi nói cảnh nguy hiểm, bà ôm nữ nhi và kinh ngạc kêu lên không ngừng. Nghe được cuối cùng biến nguy thành an, phụ nhân này đã nước mắt đầy mặt, ôm thật chặt lấy con gái, lại luyến tiếc không rời tay.

Lâm Khai Cừ lại cười, ánh mắt yêu thương cùng thỏa mãn, vui tươi hớn hở nhìn hai mẹ con.

Thấy thím cùng Thúy nhi thân mật như vậy, thấy một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, Lâm Nhất cũng mỉm cười, cảm thấy trong lòng vui mừng nhưng lại thoáng có chút buồn bã vô cớ.

Lâm Khai Cừ lấy tới một cái giỏ trúc, bỏ hương nến và kéo cháu trai đi về phía sườn núi ở phía nam của thôn.

Lâm Nhất không rõ nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ đi theo ở phía sau. Đi chỉ hai dặm xa, bọn họ đã dưới chân núi, trước mắt xuất hiện một nấm mộ khiến vẻ mạt hắn không khỏi nghiêm trang hơn.

Lâm Khai Cừ quay đầu liếc nhìn cháu trai và thở dài, đi tới trước ngôi mộ liền để giỏ xuống, lấy ra hương nến.

Trên nấm mộ đã có cỏ mọc xanh um tùm, trước ngôi mộ không có bia.

Lâm Nhất cắn môi, đứng ngẩn người.

- Cháu à! Nơi này chính là nơi an nghỉ cuối cùng của đại ca cùng đại tẩu của ta. Phụ thân cùng nương của cháu lại ở trong này.

Lâm Khai Cừ nói với giọng điệu nặng nề.

- Đại ca! Đại tẩu! Tiểu Nhất quay về tới thăm hai người, hai người nhìn đi! Tiểu Nhất đã lớn như vậy rồi!

Lâm Khai Cừ mím môi cố làm ra vẻ vui mừng, nhưng giọng nói nghẹn ngào, vành mắt đã đỏ hoe.

Lâm Nhất vẫn không nói được một lời, chậm rãi quỳ xuống và dập đầu lạy ba cái.

- Thúc phụ! Ngài về trước đi! Cháu muốn một ở lại thêm một lát.

Lâm Nhất thản nhiên nói.

Lâm Khai Cừ kinh ngạc nhìn cháu trai đang quỳ, rất lâu sau mới nặng nề thở dài và rời đi. Sau khi đi thật xa, ông vẫn không ngừng quay đầu lại.

Lâm Nhất không đứng dậy, chậm rãi bò lên trước và dựa lưng vào nấm mộ, buồn bã ngồi đó.

Sau lưng mình chính là cha mẹ, cảm giác chưa bao giờ có tràn ngập cả thể xác và tinh thần.

Nếu như cha mẹ còn, mình cũng sẽ vô ưu vô lự giống như Thúy nhi! Năm đó cha mẹ gặp nạn, nhất định là bất chấp tất cả mới bảo vệ được tính mạng của mình! Ở trong lòng cha mẹ, mình còn quan trọng hơn tính mạng của bọn họ! Thúc thúc cùng thím cưng chiều Thúy nhi như vậy, cha mẹ hẳn sẽ thương yêu mình như vậy!

Nhưng... Nhưng mình lại cũng không có cha mẹ, ngay cả dáng vẻ của cha mẹ cũng chỉ mơ hồ xuất hiện ở trong giấc mơ.

Mình cứ như vậy mà vĩnh viễn, vĩnh viễn mất đi cha mẹ!

Phụ thân... Nương! Tiểu Nhất rất muốn được hai người ôm, thương, yêu, giống như Thúy nhi vậy...

Lâm Nhất xoay người nằm sấp ở trên nấm mộ, lại giống như nằm trên lưng của phụ thân, ở trong lòng nương.

Đầu vai của hắn run rẩy, tiếng khóc nghẹn ngào lại cực kỳ bi ai không ngừng truyền ra.

Nương... Ngươi lại ôm ta một cái! Phụ thân... Ngươi thương, thương ta đi! Ta nhớ phụ thân và nương...!

Mong nhớ chất chứa đã lâu, tình thân lắng đọng đã lâu, vào giờ phút này được trút ra...

Chưa bao giờ được phụ mẫu thương yêu, bây giờ mình khao khát cảm giác này như vậy! Cho dù chỉ là chớp mắt ngắn ngủi cũng tốt!

Hóa ra người thân duy nhất là sư phụ. Sư phụ có lúc nghiêm khắc, có lúc buông thả, lại nuôi nấng hắn lớn lên, cho hắn biết sự che chở cùng yêu mến chân thành nhất! Bây giờ nhìn thấy thúc thúc cùng thím, nhìn thấy Thúy nhi thật lòng tốt với mình, nhìn thấy cả nhà thúc thúc sống đầm ấm bên nhau, Lâm Nhất mới biết được, thế giới này còn có một loại trời đất chí tình, còn có một tình yêu của phụ mẫu!

Tình yêu này là sâu nặng như vậy! Là hạnh phúc như vậy! Là đáng quý như vậy!

Lâm Nhất mới biết được đau thương khi tình yêu của mình mất đi quá sớm! Đây là một nỗi đau vĩnh viễn cũng không có cách nào bù đắp!