Vô Tiên

Chương 629: Biết không đáng sợ... (2)




Lão chưởng quỹ nhân cơ hội phụ họa một câu, sau khi đưa lên bình trà nóng, tránh không được muốn trước mặt khách khoe khoang một chút lai lịch của sơn tê.

Tổ tiên của lão chưởng quỹ cũng là tu sĩ của Chính Dương tông, đến đời ông ta, vốn tưởng rằng chỉ có thể làm phàm nhân, không nghĩ tới con trai bảo bối của mình lại trở thành một người tu sĩ, thường xuyên sẽ mang chút ít sơn trân hiếm có trở về. Hai vợ chồng ông lão cả đời mở cửa hàng bánh bao, tuổi tác lớn rồi thể cốt lại không tệ, vẫn như cũ không ngừng rỗi rãnh, thuận lợi lấy vật hiếm thấy của sơn tê do con trai đưa tới làm thành nhân bánh bao. Bánh bao mùi vị ngon, ở phụ cận đã có chút ít danh khí, ngẫu nhiên cũng sẽ có tu sĩ đi tới ăn thử nhét kẻ răng.

Lâm Nhất vào lúc này đã cảm thấy không còn hứng thú với bánh bao nữa. Hắn thấy lão giả tự nhiên để ý mình vào trong mắt, trong lòng trù trừ, liền muốn rời đi.

- Tử Kim Hồ Lô đó của ngươi chưa luyện chế, đựng không được bao nhiêu rượu a!

Lão giả kia như ăn no rồi, sau khi nói chuyện hàn huyên thông thường với chưởng quỹ, bấy giờ mới xoay người lại, sắc mặt hiền hoà nhìn nhìn Lâm Nhất.

Tử Kim Hồ Lô cũng có thể luyện chế sao? Lâm Nhất sau khi nghe vậy, tâm tư hắn chuyển động một cái, mỉm cười gật đầu với lão giả.

- Ta có thể nếm thử chút rượu của ngươi chứ?

Lão giả ngữ khí tùy ý, lại khiến cho người ta dù muốn cũng không thể từ chối.

Lâm Nhất không chần chờ nữa, chìa tay bèn đưa hồ lô tới. Sau khi lão giả nhận lấy Tử Kim Hồ Lô, nhẹ nhàng ngửa đầu, hồ lô chưa chạm môi, rượu bên trong lập tức bị ông ta uống sạch sẽ.

- Rượu ngon! Đáng tiếc quá ít!

Lão giả ý do vị tẫn lắc lư uống rượu hồ lô, lại cầm trên tay thưởng thức một hồi, mới trả lại cho đối phương. Ông ta mang trên mặt nụ cười ý vị không rõ, lại nói ra:

- Linh thạch pha rượu? Ha ha! Uổng cho ngươi nghĩ ra được. Còn nữa không?

Lâm Nhất yên lặng gật đầu, lấy ra một bình rượu mười cân đưa tới.

Lão giả cười ha hả vui vẻ, sờ tìm ra một khối nhỏ linh thạch ném cho chưởng quỹ, liền nhận lấy bình rượu cười nói:

- Tiểu tử thức thời, lão phu thích. Ha ha, không uống chùa rượu của ngươi. Đi thôi!

Ông ta nói vậy, bèn xách theo bình rượu nghênh ngang mà đi, lưu lại Lâm Nhất ngồi ở cạnh bàn, một mình xuất thần.

Qua một lúc lâu, Lâm Nhất mới hồi phục tinh thần lại, hỏi han lão chưởng quỹ:

- Ông chủ, phải dùng linh thạch tính tiền sao?

Chưởng quỹ cười đáp:

- Khách quan nếu như dễ dàng, vậy thì cứ tùy ý, mấy chiếc bánh bao không đáng bao nhiêu tiền.

Trong người phàm tục thanh toán dùng vàng bạc, tu sĩ chính là dùng linh thạch? Đúng là phải nhập gia tùy tục vậy! Lâm Nhất lấy ra một khối linh thạch đưa cho ông chủ. Khi hắn đi tới trên đường, vị lão giả ăn bánh bao kia đã mất bóng dáng.

Lâm Nhất sờ sờ Tử Kim Hồ Lô treo dưới lưng, nổi hoảng sợ trong lòng chưa biến mất, hắn lại không kìm nổi âm thầm thở phào một hơi. Lúc này Tử Kim Hồ Lô nhìn như chẳng khác nào lúc ban đầu, nhưng mà bên trong lại Càn Khôn tái tạo, hoàn toàn khác biệt. Ban đầu hồ lô chỉ có thể chứa được một cân rượu, nhưng mà giờ này bên trong đột nhiên đại xuất rất nhiều, chứa cả trăm cân cũng không thành vấn đề!

Cao nhân! Không nghĩ tới lão giả có tướng mạo xấu xí kia, một lão giả không giống người phàm, không ngờ lại là một nhân vật thần tiên như thế!

Giữa tiện tay đùa chơi một chút, đã thuận lợi khiến cho Tử Kim Hồ Lô biến đổi lớn như vậy, còn làm cho không người nào phát hiện. Lâm Nhất nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh sau lưng hắn cũng chảy ra rồi. Hắn tin tưởng vững chắc lão giả tuyệt đối khám phá Huyễn Linh thuật của mình, như vậy, người này rốt cuộc là tu vi bực nào? Chẳng lẽ là tổ sư của Kim Đan kỳ hay sao?

Tuy rằng lão giả kia không hề có ác ý, Lâm Nhất vẫn có nỗi lo lắng không hiểu, cũng không còn hứng thú đối với cảnh vật đường phố trước mắt, hắn vội vã đi ra ngoài trấn, đi tới Tiên môn mà mình muốn gia nhập...