- Xin mời!
Lâm Nhất gật đầu một cái, men theo đường hành lang đi về phía trước, cảnh tượng bên cạnh lại xảy ra biến hóa. Mây mù tan hết, bên đường hành lang xuất hiện hai trung niên tu sĩ, đều có tu vi của Luyện Khí tầng năm. Hai người mặt không thay đổi, hắn chắp tay một cái với đối phương, lại có được một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Lâm Nhất bất dĩ vi nhiên cười cười, tiếp tục đi về phía trước. Sau khi hắn xuyên qua đường hành lang dài mấy chục trượng, một cái khe núi nhỏ xoay chung quanh núi cao xuất hiện ở trước mặt. Một chỗ trên sườn núi trong sơn cốc, mười hai mươi căn nhà cũng sắp xếp chằng chịt, có bóng người qua lại.
Lâm Nhất với bộ dạng không thấy qua việc đời, hắn khom lưng, quan sát bốn phía. Hắn thầm nghĩ, đây là tiên phường sao? Hắn mặc dù có chút chần chờ, nhưng vẫn không nhanh không chậm đi tới.
Trên sườn núi hai bên đường, có hai ba cái nhà và một gian tửu quán không lớn, còn sót lại phần lớn đều là một số cửa hàng, phóng mắt nhìn tới, tu sĩ chỗ này không dưới mấy chục người. Sau lưng có còn tu sĩ tồn tại hay không, Lâm Nhất cũng không tiện đoán thêm. Hắn cảm nhận được cái tiên phường này càng giống một cái thôn xóm loại nhỏ hơn.
Chỉ có điều, trong cái thôn nho nhỏ này, không ngờ lại tụ tập nhiều tu sĩ như vậy, khiến cho Lâm Nhất lần đầu thấy được tiên phường âm thầm tặc lưỡi hít hà không dứt.
Lâm Nhất tiến tới trước một cửa hàng, đó là một cửa hàng đan dược. Ông chủ bên trong cũng là tu sĩ, khoảng 34 tuổi, có tu vi của Luyện Khí tầng hai. Người này mới vừa tiễn một vị tu sĩ rời đi, gặp được trên cửa có người, bèn cười theo hô:
- Vị đạo hữu này là muốn mua hay là bán?
Có lẽ là gặp được Lâm Nhất có chút chất phác, chưởng quỹ cười nói ra:
- Đạo hữu nhìn lạ mặt, xem ra là lần đầu tiên đến đây chứ gì? Tiểu điếm không chỉ bán ra đan dược, mà cũng thu mua đan dược.
Thì ra là thế, điều mà Phú Bình nói không giả, chỗ này thật đúng là một địa phương tốt để thủ tiêu tang vật. Lâm Nhất chần chừ một lúc, hắn ra vẻ bộ dạng nhát gan sợ phiền phức, nhỏ giọng hỏi:
- Xin hỏi ông chủ, quý điếm có Tụ Khí Đan không?
- Ha ha! Đan dược của Luyện Khí kỳ trở xuống, tiểu điếm đều có.
Chưởng quỹ sau khi hít hà một câu, lấy ra một cái bình, nói ra:
- Tụ Khí Đan, một lọ ba viên, năm mươi khối linh thạch một lọ, chắc giá.
Lâm Nhất mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói:
- Mắc như vậy ha!
Chưởng quỹ thấy thế, khuôn mặt tươi cười không còn nữa, thuận tay thu vào chiếc bình nhỏ, mí mắt đảo một cái, có chút mất hứng nói ra:
- Ngưng Khí đan rẻ hơn, ngươi có muốn không?
- Lời nói có chỗ đắc tội, xin chưởng quỹ thứ lỗi! Linh thạch trên người của ta không quá dư, hay là lần sau đi!
Lâm Nhất mang theo bối rối, cười theo hạ thấp người, lui ra ngoài. Tu sĩ quẫn bách cũng thường gặp được, chưởng quỹ cũng thành thói quen, bất quá vẫn bất mãn hừ một tiếng. Dĩ nhiên Lâm Nhất đi ra ngoài, lại âm thầm lắc đầu. Tuy nói hắn không hiểu được Tụ Khí Đan đáng giá bao nhiêu linh thạch, nhưng mà cũng cảm thấy cái giá năm mươi khối linh thạch quá mắc.
Hắn đi dạo một vòng trên sườn núi, vô luận là tiệm mua bán pháp khí hay là tiệm mua bán công pháp điển tịch, giá cả đều không chắc chắn. Lâm Nhất vốn định lấy ra pháp khí không cần trên người đổi chút linh thạch, căn cứ cách nghĩ tài bất lộ ngoại, hắn vẫn bỏ đi cái ý niệm này. Những tu sĩ đi loanh hoanh kia từng người một ánh mắt xem xét lung tung, bên trong chưa chắc đều là người lương thiện, hay là cẩn thận cho thỏa đáng.
Lâm Nhất đi tới trước một nhà cửa hiệu bán lá bùa, thấy bên trong không chỉ có quyển sách nhỏ của phù lục chi thuật, còn để một số lá bùa đã luyện chế xong. Lâm Nhất ôm tò mò, đi vào.
Chưởng quỹ chính là một vị lão giả, gặp khách tiến vào cửa, ông ta ân cần chào hỏi. Có lẽ là do nguyên nhân không có người hỏi thăm, quyển sách nhỏ ghi lại phù lục chi thuật chỉ cần một khối linh thạch, những tấm phù bậc thấp kia cũng không đắt. Lâm Nhất nghĩ không thể đi một chuyến uổng công, hắn liền mua hai quyển sách nhỏ và mấy tấm phù phòng thân, còn nhân tiện mua một cây phù bút và một chục tấm phù trống, tất cả hết 10 khối linh thạch.
Tình hình đại khái của tiên phường đều bị Lâm Nhất nhìn vào trong mắt. Chỗ này chiêu đãi là Luyện Khí kỳ tu sĩ, đồ vật bán cũng không có chỗ thần kỳ. Kiêng dè bản thân mình mới đến, ôm suy nghĩ cẩn thận, sau khi hắn mua được đồ vật liền muốn rời đi.
Đảo mắt liền sắp xuống dốc, Lâm Nhất vừa muốn vượt qua cửa của một viện lạc lúc trước, chợt có ba người đi ra từ bên trong. Ba người kia một già một trẻ, còn có một cô gái dung mạo xinh đẹp, đang vừa nói vừa cười đi tới trước mặt của hắn.
Lâm Nhất thấy trong lòng ngẩn ra, liền bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, nhường bước.
Ánh mắt của lão giả quét qua Lâm Nhất, thấy bộ dạng sợ đầu sợ đuôi của đối phương, vẫn chưa để ở trong lòng. Trái lại thì cô gái xinh đẹp kia nhìn một trung niên tu sĩ có tu vi thấp đang cản đường nói, lộ ra vẻ mặt chán ghét. Tu sĩ tuổi còn trẻ bên cạnh cực thiện sát ngôn quan sắc, tiến lên một bước chỉ vào Lâm Nhất trách mắng:
- Còn chưa cút xa một chút!
Thấy Lâm Nhất khiếp đảm lại lui một bước, hắn mới lấy lòng hướng về phía cô gái kia cười nói:
- Hồng Lăng cô nương, người trước mặt mời!
Lão giả kia cũng cười theo nói ra:
- Hồng Lăng cô nương, xin trước mặt tôn sư nói tốt vài câu! Sau này, Vạn gia có hậu lễ khác đáp tạ!
Cô gái kia cũng chừng hai mươi tuổi tác, váy dài màu tím chấm đất, một gương mặt xinh đẹp lộ ra vũ mị mê người. Giữa đôi mắt đẹp lưu chuyển, bèn ném ra sau đầu người tán tu chọc giận nàng không thích kia. Nàng ta lộ ra lúm đồng tiền, cất giọng nũng nịu:
- Vạn trưởng lão không cần khách khí, ta sẽ chuyển lễ vật của Vạn gia cho sư phụ.
Người con gái này vừa cười dịu dàng vừa nhìn nam nhân trẻ tuổi nói ra:
- Tử Bình sư đệ! Tư chất ngươi hơn người, xem ra sư phụ ta cũng sẽ đối với ngươi ưu ái có thêm!
Nam nhân trẻ tuổi tâm thần chợt thoải máu, không kìm được vui mừng, vội vàng ra vẻ trấn định ôm quyền nói ra:
- Tại hạ bái kiến sư tỷ!
Cô gái nhấp môi nhoẻn miệng cười, phong tình hiển lộ ra hết, nói ra:
- Sư đệ mau theo ta trở về sơn môn đi!
Nàng ta vừa nói, vừa lắc hông, mang theo một làn gió thơm. Phía sau một già một trẻ thay đổi ánh mắt một chút, cũng vội vàng đi theo.
Lấm Nhất đợi sau khi ba người đi hồi lâu, hắn quay đầu lại quan sát một chút cái viện lạc kia, mới từ từ đi xuống sườn núi. Chỉ có điều, thần sắc hèn mọn mà nhát gan ban đầu của hắn đã trở nên âm trầm.
...