Vô Tiên

Chương 626: Gặp người bất hoặc... (1)




... ... ... ...

Phan Văn Hiên như phí hết sức lực lớn, mới quyết định được chủ ý. Hắn lục lọi ra một cái ngọc giản và một miếng ngọc không trọn vẹn, trịnh trọng nói ra:

- Lâm đạo hữu có đại ân với ta, tại hạ không thể báo đáp, cảm thấy hết sức xấu hổ. Tiếu gia ta am hiểu chính là trận pháp chi đạo, « Trận pháp tập yếu

này được tổ tiên lưu lại có thể vào được pháp nhãn của đạo hữu. Miếng ngọc này cũng là gia tộc lưu truyền xuống, cũng không người nào có thể khám phá huyền cơ trong đó, để lại trong tay ta, không khác gì một khối đá phế đi. Trên người ta cũng không có thứ gì tốt, bèn tặng đạo hữu những thứ này, để bày tỏ lòng biết ơn!

Lâm Nhất vội vàng từ chối không được, Phan Văn Hiên gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, nói ra:

- Đạo hữu chẳng lẽ xem thường Phan mỗ?

Đây cũng là người bạn đầu tiên mà mình đi tới Đại Hạ quen biết! Lâm Nhất nhìn đối phương cố chấp như thế, ánh mắt của hắn đã rơi vào trên miếng ngọc kia, cảm thấy có chút nhìn quen mắt, trong lòng sinh ra một chút tò mò, liền hỏi:

- Miếng ngọc này nếu là di truyền của Tiếu gia tổ tiên ngươi, hẳn ngươi có thể biết lai lịch của nó đúng không?

Phan Văn Hiên vội vàng nhét món đồ vào trong tay Lâm Nhất, cười khổ nói ra:

- Tục truyền, vật này chính là những thứ mà tổ tiên trải qua cực khổ thu hoạch được, tuy khó khám phá nó đến cùng, vẫn là truyền xuống đời này tới đời khác.

Cầm miếng ngọc quan sát một chút, Lâm Nhất nói ra:

- Một phen tâm ý của Văn Hiên đạo hữu ta nhận. Miếng ngọc này nếu đối với ngươi vô dụng, ta tạm thời nhận. Ngọc giản chính là gia tộc ngươi truyền thừa, ta thực tế không dám thu.

- Lâm đạo hữu, ngươi nếu nhận ta người huynh đệ này, thì nhận vật này đi, nếu không, ngươi bảo ta làm sao an lòng?

Lâm Nhất càng khiêm nhượng, Phan Văn Hiên càng nhận định đối phương là người tốt đáng giá kết giao.

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, nói ra:

- Ta nhận ngươi người huynh đệ này thì được rồi. Cái ngọc giản này nếu có thể ghi chép một phần đưa cho ta, đủ thấy thịnh tình rồi!

Ánh mắt của Phan Văn Hiên sáng lên, cười ha hả nói:

- Đấy trái lại là kế sách lưỡng toàn, ta sao lại quên mất.

Hắn lấy ra một cái ngọc giản trống không, sau đó sao chép lại « Trận pháp tạp yếu

giao cho Lâm Nhất.

- Lâm huynh, sau này đừng quên huynh đệ a!

Phan Văn Hiên lưu luyến không rời nói.

Lâm Nhất cười gật đầu một cái, ném trả lại cho đối phương hai túi càn khôn đã nhận lúc nãy, mới cáo biệt lẫn nhau.

Phan Văn Hiên có được một số tài sản lớn bất ngờ, hào hứng quay trở về tông môn, còn Lâm Nhất lại nhiều hứng thú nhìn hai đồ vật trong tay.

Tiếu gia mặc dù đã xuống dốc, còn « Trận pháp tạp yếu » hiển nhiên là vật trân quý nhất trên người Phan Văn Hiên. Tuy nói là cứu tính mệnh của đối phương, lại giao hết cho hắn lợi ích thu được của trận chém, nhưng mà bản thân mình lấy được, lại càng thêm quý trọng. Sự kỳ diệu của trận pháp, Lâm Nhất tràn đầy cảm thụ, mà gia tộc truyền thừa lại há là ai cũng có thể lấy được đâu!

Lâm Nhất lại một lần nữa cầm lên miếng ngọc không trọn vẹn xem tường tận, lật bàn tay một cái, một mảnh ngọc đồng dạng xuất hiện trong tay. Hai mảnh ngọc ghép vào cùng một chỗ, ở mép bên cạnh vừa khớp hợp đến cùng một chỗ, khiến cho hắn âm thầm lấy làm kỳ.

Vào lúc Phan Văn Hiên lấy ra miếng ngọc, Lâm Nhất liền cảm thấy nhìn quen mắt, không khỏi nghĩ tới lại cùng tương tự với một mảnh ngọc khác trong tay. Một mảnh ngọc ấy đến từ trên Đông Doanh đảo, không nghĩ tới hai mảnh ngọc chênh lệch vô số vạn dặm có thể phù hợp với nhau như thế. Hoặc là nói, bản thân của hai mảnh ngọc này lại ở cùng nhau, trải qua hơn ngàn năm, mấy vạn năm, mảnh ngọc phân làm hai nửa mà trời nam đất bắc, cuối cùng rơi xuống trong tay của hắn.

Không đúng, nhìn một chỗ hổng được lưu lại của mảnh ngọc, Lâm Nhất thầm nghĩ, đây xem ra một miếng ngọc hoàn chỉnh được phân thành ba khối, còn có một miếng nữa rơi ở nào đó? Thần thức ngâm vào trong đó, sương mù che mờ một mảnh, vẫn như cũ thấy không rõ lắm. Hoặc có thể là, một ngày nào đó miếng ngọc được ghép hoàn chỉnh, mới có thể mở ra bí ẩn trong này!

Lâm Nhất thu hồi đồ vật trên tay, đột nhiên nghĩ đến cái tiên phường ở phụ cận không xa. Mình nên tiếp tục lên đường, hay là tới cái tiên phường đó xem sao?

Lâm Nhất nghĩ một hồi, hắn vẫn không kềm chế được tò mò trong lòng, đi theo vị trí mà Phú Bình lưu lại trong ngọc giản.

..

Bên trong Quy Linh cốc, trước một chỗ khe núi tầm thường, một người trung niên tu sĩ áo trắng nghỉ chân ngắm nhìn.

Người này có tu vi Luyện Khí tầng bốn, bộ dạng 30, 40 tuổi, người có vẻ gầy gò, khuôn mặt khô sạm, còn giữ lại mấy sợi râu thưa thớt. Hắn gãi cái đầu, di chuyển vài vòng tại nguyên chỗ, âm thầm thầm thì:

- Không đúng rồi! Trên bản đồ đánh dấu chính là chỗ này a! Vì sao không có gì cả chứ?

Người trung niên tu sĩ này chính là Lâm Nhất sau khi dịch dung. Hắn theo bản đồ bày ra tìm tới, nhưng mà trước mắt làm gì có cái tiên phường nào đâu.

Chẳng lẽ tên tu sĩ tên là Phú Bình kia đã lừa mình sao?

Lâm Nhất cẩn thận tản ra thần thức, cẩn thận tra xét bốn phía khe núi. Bản thân mình hiện giờ chỉ có tầng bốn tu vi, mọi hành vi ứng với tu vi tôn lên lẫn nhau. Nếu không, không cẩn thận một chút lập tức sẽ lộ ra tay chân.

Theo thần thức quét qua cửa khe núi, trong lòng của Lâm Nhất vừa động, nhìn chung quanh một chút, liền cất bước đi tới khe núi.

Trong khe núi, đều là núi đá lởm chởm, chỗ đập vào mắt cũng không có dị trạng. Thế nhưng Lâm Nhất vừa mới đi tới miệng khe, cảnh tượng trước mắt biến đổi, có sương mù mọc lan tràn, lập tức khóa lại đường đi trước sau của hắn.

Trong lòng Lâm Nhất thầm lo lắng, hắn dừng bước lại, chỉ nghe một thanh âm vang lên:

- Xin lấy ra ngọc bài của ngươi!

Lâm Nhất âm thầm thở ra nhẹ nhàng, thần sắc không thay đổi lấy ra một khối ngọc bài. Một đạo thần thức sau khi quét qua thân thể của hắn, lại kiểm tra một hồi trên ngọc bài, bên người mây mù một trận vùng vẫy, xuất hiện một đường hành lang.

Thanh âm vô tình lạnh như băng kia lại một lần nữa vang lên: