Hắn nhìn sắc mặt của Lâm Nhất trầm xuống, vội vàng tự bộp tay mình một cái, cúi đầu khom lưng nói ra:
- Phì phì! Là tại hạ nói sai rồi. Trong các khu chợ, tiên phường đều là chỗ dung thân của tán tu. Bất quá, như bốn huynh đệ ta vì ý hợp tâm đầu mới gom lại cùng chung làm cái ... nghề nghiệp này, sợ là không nhiều lắm đâu! Những thứ này đều là sự việc nằm trong bóng tối, có còn người khác như thế hay không, không phải tại hạ biết được rồi.
Phú Bình nuốt ngum nước bọt, hắn nói tiếp:
- Cái gọi là tiên phường, thật ra chính là khu chợ ở gần gia tộc cùng với Tiên môn mà thôi, nếu như chuyên mua bán vật cần dùng cho tu sĩ, thì được gọi là tiên phường. Những thứ này đều là mọi người biết được, nhưng mà còn có một vài địa phương không muốn người biết. Bởi vì... đồ vật được mua bán không phải tới từ con đường chính thống. Thí dụ như, huynh đệ ta muốn mua bán thứ gì, sợ chọc phiền toái, cũng chỉ có thể đi tới chỗ như vậy.
- Sau lưng của những tiên phường này là những người nào?
Lâm Nhất hỏi.
Phú Bình lại chuyển động con ngươi, ờ một tiếng, vội vàng hỏi lại:
- Đạo hữu hỏi tiên phường là người phương nào xây nên đúng không... ?
Lâm Nhất bĩu môi, im lặng không lên tiếng nhìn đối phương.
Phú Bình cười lớn một tiếng, nói ra:
- Đạo hữu đừng lấy làm lạ, ta đây không phải sợ hiểu sai ý sao! Nghe nói, sau lưng của tiên phường có người của gia tộc, cũng có người của Tiên môn, còn có một số tán tu. Mọi người đều có thứ gì đó muốn vào ra tìm kiếm không thể xuất hiện trên mặt nổi, bấy giờ mới có sự tồn tại của tiên phường, chỗ này thường có thể mua được thứ tốt mà chỗ khác không có.
- Như thế nào mới có thể tìm được những tiên phường này chứ?
Lâm Nhất hỏi.
Phú Bình lấy ra một cái ngọc giản và một khối lệnh bài, lấy lòng nói ra:
- Không có người tiến cử, tiên phường đó mặc dù tìm được rồi cũng không để ngươi tiến vào. Trong cái ngọc giản này chính là vị trí của mấy tiên phường của Quy Linh cốc. Ngọc bài là bằng chứng đi vào tiên phường.
Lâm Nhất đưa tay bắt lấy hai món vật, có chút tò mò hỏi han:
- Cái ngọc bài này có dấu hiệu thân phận hay không?
Phú Bình khoát tay nói ra:
- Cái này cũng không có, tiên phường chỉ nhận ngọc bài không nhận người.
Lâm Nhất gật đầu một cái, thần thức ngấm vào trong ngọc giản, quả nhiên là một tấm bản đồ, trên đó ghi chú mấy nơi, hẳn là vị trí của tiên phường.
Phú Bình len lén quan sát bốn phía, thấy tâm tư của Lâm Nhất đều đặt ở ngọc giản, khóe mắt hắn giật một cái, xoay người liền chạy đi, cảm thấy đối phương vẫn chưa đuổi tới, trong lòng vui mừng. Ai ngờ một đạo kiếm quang đỏ thẫm bổ tới ngay mặt, lập tức khiến hắn hóa thành một đám lửa.
Lâm Nhất thu hồi ngọc giản trong tay, khóe miệng nhếch lên, sau đó nhìn Phú Bình đốt thành tro bụi, ngón tay tung ra một chiêu, đạo kiếm quang kia bay tới cùng Xích Viêm kiếm hợp làm một thể, vào tay không thấy bóng dáng.
Lâm Nhất đã sớm phòng bị đối phương chạy trốn, hắn sớm bày ra Huyền Thiên Kiếm Trận, một thanh phi kiếm Vô Ảnh Vô Hình thủy chung ẩn giấu sau lưng Phú Bình, chỉ có điều hắn vẫn chưa phát hiện.
- Đa tạ ân cứu mạng của Lâm đạo hữu!
Nhìn Lâm Nhất nhẹ nhàng giết bốn tên tu sĩ, Phan Văn Hiên bội phục sát đất, cúi người thi lễ, trịnh trọng bái tạ!
Lâm Nhất nghiêng thân thể cười nói:
- Ha ha! Ta và ngươi coi như là quen biết một cuộc, xuất thủ cũng là chuyện đương nhiên. Văn Hiên đạo hữu không cần đa lễ!
Phan Văn Hiên thấy Lâm Nhất cũng không có ý làm bộ làm tịch, hắn cũng biến thành dễ dàng hơn, vội vàng đẩy tới vật cầm trong tay.
- Đây là mấy vật trên người, nên thuộc về đạo hữu tất cả, xin hãy nhận lấy!
Phan Văn Hiên đưa tới là túi càn khôn và phi kiếm của đám Phú Bình, Lâm Nhất nhận lấy kiểm tra một hồi, bên trong cũng không có vật gì quý hiếm, ngẫm nghĩ một chút, bèn ném trở về hai cái túi càn khôn và phi kiếm trong đó.
- Cái này sao được chứ?
Phan Văn Hiên liên tục từ chối, chỉ có điều mặt lộ ra không nỡ.
Lâm Nhất cười cười, nói ra:
- Những thứ này có thể hữu dụng với ngươi, ít nhất có thể đổi lấy linh thạch, ta cũng không phải đã cầm đi một nửa sao?
Phan Văn Hiên nở nụ cười ngượng ngùng, nhận lấy túi càn khôn. Những thứ này Lâm Nhất nhìn không thuận mắt, với hắn mà nói xem như một khoản tài sản bất ngờ.
Hai người hơn mấy tháng không gặp, tránh không khỏi muốn nói chuyện, liền tìm một chỗ nhẹ nhàng khoan khoái ngồi xuống.
Phan Văn Hiên được như nguyện gia nhập Ẩn Nguyên tông, đã trở thành một vị ngoại môn đệ tử. Chỉ cần tu vi của hắn có thể đạt đến Luyện Khí tầng năm, là có thể tiến vào nội môn tu luyện.
Ẩn Nguyên tông có hai vị Kim Đan tổ sư, tông chủ là tu vi của Kim Đan trung kỳ, ngoài ra, còn có một vị tổ sư có Kim Đan sơ kỳ, mười hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn có một hai trăm tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Sau khi Phan Văn Hiên gia nhập vào Ẩn Nguyên tông, luôn luôn ở trong tông môn tu luyện, cũng làm quen mấy sư huynh đệ, Phú Bình này là một người trong đó. Hắn không chịu nổi đối phương lưỡi sáng rực như hoa sen mê hoặc, bèn muốn đến tiên phường ở gần nhìn một chút, ai ngờ bị đối phương tính toán một chút. Nếu không gặp Lâm Nhất, chỉ sợ đã biến thành một đống bụi đất rồi.
Trong tiên môn cũng không an ổn, hung hiểm ngầm chứa trong đó càng sâu sắc hơn so với môn phái giang hồ. Đây cũng là cảm nhận mà Phan Văn Hiên mang tới cho Lâm Nhất.
Phan Văn Hiên lại hỏi tình hình gần đây của Lâm Nhất. Lấy tư cách đệ tử mới vào môn, chuyện Vạn gia tu sĩ bị giết, hắn cũng chỉ nghe thấy, cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, cũng không nghĩ việc này có liên quan với Lâm Nhất. Lâm Nhất dĩ nhiên sẽ không nhắc tới chuyện này, cũng không tiện nói hắn vốn muốn đi Ẩn Nguyên tông, lại nói có người tiến cử, muốn đi Chính Dương tông thử vận khí một chút.
Phan Văn Hiên cho rằng đây là nguyên nhân của Mộc gia, cảm giác sâu sắc may mắn cho Lâm Nhất.
Một lúc lâu sau, Phan Văn Hiên biết được đối phương còn phải lên đường, trong lòng biết không tiện giữ lại, thần sắc đột nhiên xấu hổ. Lâm Nhất sờ không được suy nghĩ, không biết hắn muốn làm cái gì.