- Cũng không phải là thế! Ta lúc ở tiền viện nghe được đám sư huynh đệ kia nói đến chuyện này, liền lưu tâm nghe. Còn không phải vì người đó cùng cô tình bạn cố tri, mới kể cho cô nghe đấy.
- Chà chà! Gặp chuyện bất bình đĩnh thân ra, một người đối mặt bốn cao thủ Luyện Khí kỳ của Vạn gia, lâm nguy không sợ, liên tục giết hai tên đối thủ. Nếu không phải gia chủ của Vạn gia chạy đến, sợ là hai người còn lại cũng chạy không thoát!
Gương mặt tròn trịa của Hồng Nhi vì hưng phấn mà đỏ bừng, điệp điệp bất hưu nói không ngừng, lại làm cho đầu óc của Mộc Thanh Nhi có chút choáng váng. Sau khi trở thành tu sĩ, nàng ta cũng có một số nhận biết đối với Tu Tiên giới. Tu vi của Lâm Nhất cũng không cao trong tu sĩ của Luyện Khí kỳ, giết người cũng không ít. Thế nhưng Đại Hạ hiện giờ, cao thủ nhiều như mây, hắn một thân một mình, trước mắt bản thân bị trọng thương lại tung tích không rõ, có thể có chuyện gì hay không?
Nghĩ đến đây, Mộc Thanh Nhi cảm thấy rất lo lắng khủng hoảng. Nàng ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Lâm Nhất, huynh không được có việc gì!
..
Sau ba tháng nhóm người Thiên Long Phái đi tới Đại Hạ, lần nữa trèo lên Thượng Hải thuyền, bước lên lộ trình về nhà.
Trên bến tàu của Lan Lăng độ, Nguyên Thanh dẫn theo hơn mười hán tử cường tráng phía sau lưng, đi tới tiễn đưa đám người Nguyên Phong.
- Sư huynh! Xin trở về đi! Nguyện sinh thời, huynh đệ ta ngươi còn có ngày gặp lại!
Ánh mắt của Nguyên Phong chứa lệ nóng, xúc động nói.
Nguyên Thanh với gương mặt anh khí, sớm không còn bộ dáng đạo sĩ lạng quạng như lúc trước. Trang phục cả người hắn vào lúc này, khí thế ép người, giữa hai lông mày hào khí bộc phát.
Sắp tới lúc chia tay, Nguyên Thanh vành mắt đỏ lên, tiến lên ôm lấy Nguyên Phong, lớn tiếng nói ra:
- Sư đệ, đi lần này đường xá xa vời, cố gắng bảo trọng! Đừng quên sư thúc vẫn còn ở Đại Hạ, sau này bảo ông ấy mang ta bay về gặp ngươi! Ha ha!
Nghe vậy, Nguyên Phong nín khóc mỉm cười, huynh đệ hai người lưu luyến chia tay. Những hán tử sau lưng Nguyên Thanh, dưới sự dẫn đầu của Trình Phác đồng loạt khom người đưa tiễn.
- Nhổ neo giương buồm...!
Một tiếng kêu thê lương có lực vang lên, hải thuyền chậm rãi rời khỏi Lan Lăng độ. Mạnh Sơn đứng ở mũi thuyền, một lần nữa đối mặt biển rộng mênh mông, ông ta không kìm nổi quay đầu nhìn lại.
Đệ tử trên thuyền đều đứng trên boong thuyền im lặng không nói nên lời. Nhìn nhiều khuôn mặt quen thuộc như vậy không thấy nữa, trong lòng Mạnh Sơn tê rần, chợt xoay người, gió biển táp mặt, lệ nóng loá mắt...
Hải thuyền của Thiên Long Phái lùi đi xa dần, Nguyên Thanh vẫn như cũ đứng lặng trên bến tàu, nhìn chăm chú về nơi xa.
- Nguyên Thanh huynh đệ, môn phái mà ta và ngươi mới lập nên dùng tên gì cho thỏa đáng đây?
- Nhất Nguyên môn! Đại Thương có Huyền nguyên quan, Đại Hạ liền có Nhất Nguyên môn!
- Chúng ta tham gia môn chủ!
- Ha ha! Các huynh đệ! Nhất nguyên thủy, vạn vật mới! Để ngươi ta dắt tay, chung sáng lập tương lai!
..
Sau khi hải thuyền của Thiên Long Phái rời khỏi Đại Hạ hai tháng rưỡi, trong sơn động gần Đan Đỉnh phong, Lâm Nhất một mình chữa thương, chậm rãi mở mắt ra từ trong nhập định.
Thở phào ra một hơi, khiến cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng. Lâm Nhất vung lên một cái hai tay hoàn hảo như lúc ban đầu, nắm nắm quả đấm, khí lực cả người đã trở lại. Thương thế quanh người đã khỏi, điều này còn phải quy công cho đan dược chi lực của Nhược Thủy chân nhân. Giờ này trong cơ thể linh khí sung doanh, tu vi cũng hơi có tinh tiến. Tin tưởng không được bao lâu, có thể có khả năng đột phá tầng bảy tu vi.
Lâm Nhất đứng dậy đi qua đi lại trong sơn động, lại hưng trí không giảm đi tới cửa động nhìn lại phía ngoài.
Xa xa có thể thấy được một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, trời quang mây tạnh, khí thế hùng vĩ. Còn có dãy núi rậm rạp thương thương, muôn hình vạn trạng. Lâm Nhất mặc sức đã mắt một phen cảnh đẹp, hắn lúc này mới phát hiện sơn động dưới chân ở vào một chỗ vách núi cheo leo, cách mặt đất mấy trăm trượng. Cửa động có sương mù tùng mộc che đậy, vị trí cực kỳ bí ẩn. Đúng là một phen khổ tâm cho Nhược Thủy chân nhân rồi, nếu mình không có Bích Vân sa có thể đằng không phi hành, sợ rằng thật sự sắp bị vây bên trong này.
Lâm Nhất hai ba tháng bên trong sơn động này, Nhược Thủy chân nhân chỉ tới một lần. Sau khi ông ta tra xét thương thế của Lâm Nhất, lưu lại một cái ngọc giản, dặn dò hắn an tâm dưỡng thương, liền không trở lại nữa.
Lâm Nhất lấy ra một cái ngọc phù nhìn một chút, hắn lại thu vào. Đây là Truyền Âm Phù được Nhược Thủy chân nhân lưu cho hắn. Lúc này thương thế khỏi hẳn, cũng không cần thiết nóng lòng rời khỏi nơi đây, có địa phương tốt như vậy có thể tu luyện, hắn thật sự không muốn bỏ qua.
Lâm Nhất quay trở về ngồi trong động, hắn lại lấy ra cái ngọc giản mà lần trước Nhược Thủy chân nhân lúc tới đưa cho hắn. « Đoán Thần Giám » xem như vật quy nguyên chủ, Nhược Thủy vẫn chưa trả lại hắn, hắn cũng không để ý.
Khiến cho Lâm Nhất không nghĩ tới chính là, bên trong cái ngọc giản mà Nhược Thủy giao cho hắn, lại có một bộ công pháp hoàn chỉnh « Đoán Thần Giám ». So với công pháp ban đầu, tỉ mỉ xác thực hơn. Phương pháp thao khống Phân Thần Chi Thuật của nó càng tinh tế tỉ mỉ hơn.
Lâm Nhất dưới lòng vui mừng, sau khi hắn ghi nhớ kỹ bản « Đoán Thần Giám » mới này, thần sắc bỗng nhiên trở nên buồn bực. Sau một lát yên lặng, hắn lấy ra túi càng khôn do Diệp Vũ lưu cho hắn.