Một đoạn chuyện cũ làm lòng người tổn thương như sương mù sáng sớm dâng lên dày đặc, lại từ từ tan đi.
Hết thảy lại trở về bên trong cái sơn động của phía bắc Xích Hà lĩnh này.
Trên hai gò má của Diệp Vũ đã treo đầy nước mắt... !
Lâm Nhất lẳng lặng nằm trên đất, đứt quãng nghe xong được đoạn chuyện cũ thê thảm khiến cho người ta than vãn tiếc rẻ không dứt.
Tu sĩ cũng là người a! Đồng dạng có thất tình lục dục, đồng dạng có sinh ly tử biệt, đồng dạng có yêu ghét thù hận, oán biệt ly, cầu không được. Lâm Nhất tự nhận cũng làm không được đến cảnh giới của vô sân vô ngã cũng vô dục vô cầu.
Cái gọi là tu sĩ, không phải là có thêm phần cố chấp sao!
Những cao nhân tiền bối này làm người ta ngưỡng mộ, ngự kiếm phi hành, oai phong ngàn dặm, không đồng dạng có tình cảm người thường của nhi nữ tình trường sao?
Tu tiên?! Tu tiên?! Tu chính là trường sinh, hay là chặt đứt trần duyên?!
..
Lâm Nhất biết được, hắn đã mê man bảy ngày. Diệp Vũ tuy ngất đi, bên ngoài cơ thể lại còn lưu giữ lại một luồng thần thức, cũng có thể cảm giác được việc làm của hai huynh đệ Linh Giám. Ông ta một mực ráng chống đỡ một hơi, phải chờ đợi Lâm Nhất tỉnh lại.
- Mộ huyệt của Xảo nhi không việc gì, ta yên tâm rồi!
Giống như lại một đoạn tâm sự, lời nói của Diệp Vũ trôi chảy chút ít.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!
Lâm Nhất hãy còn ngây thơ đối với tình cảm nam nữ, nhìn Diệp Vũ đã tỉnh lại từ trong nỗi bi ai cực kỳ, lại một mặt bình thường trở lại, hắn thật không biết nên mở lời an ủi như thế nào.
- Ta muốn cầu xin ngươi một chuyện! Ngươi... có thể đáp ứng không?
Diệp Vũ hỏi.
- Vãn bối có thể làm được, nhất định sẽ không từ chối!
Lâm Nhất thấy đối phương đã đến trình độ dầu khô đèn tắt, hắn âm thầm thở dài, lại cảm giác sâu sắc bất đắc dĩ.
Nước mắt trên mặt của Diệp Vũ chưa khô, trong đôi mắt xuyên thấu qua thần sắc có chút say mê, nhẹ giọng nói ra:
- Ta muốn cùng nàng hợp táng cùng nhau, nếu có thể, ngươi hãy mang ta cùng với Xảo nhi... về nhà!
Lâm Nhất nghe vậy, đáp ảm đạm:
- Chỉ cần vãn bối không chết, nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của tiền bối!
- Ngươi hãy lấy túi càn khôn trên người của ta đi...
Diệp Vũ còn nói thêm.
- Tiền bối đây là muốn làm gì?
Lâm Nhất không hiểu hỏi một câu, vẫn lấy xuống túi càn khôn của đối phương.
Nói nhiều như vậy, trước mắt Diệp Vũ một loạt biến thành đen. Nếu không có dược lực của mấy viên đan dược này chống đỡ, có thể là, ông ta sớm đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Vũ nuốt xuống khẩu khí khó khăn, thanh âm của ông ta càng lúc càng thấp:
- Bích Vân quyết và Bích Vân sa... chính là những thứ thu hoạch được của sư phụ ta năm đó cùng người tranh đấu, cũng vì thế bỏ đi tính mạng, sau đó ta tặng cho Xảo nhi, nhưng mà tiếc là nàng ấy một mực không kịp tu luyện... Ngươi nếu lấy... cũng không sao!
- Trong túi càn khôn, có một số tích súc của ta trăm năm qua, mong rằng đối với ngươi hữu dụng, tất cả thuộc về ngươi... Ta mệt mỏi rồi... đưa ta đi gặp Xảo nhi... !
Diệp Vũ dựa trên vách đá, thở ra một hơi nhẹ nhàng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
- Tiền bối... ?
Lâm Nhất hô một tiếng liền muốn nâng lên thân thể, một trận đau đớn kéo tới. Sau đó hắn rên lên một tiếng thì bất tỉnh nhân sự.
..
Khi Lâm Nhất lại một lần nữa tỉnh lại từ trong bóng tối, hắn hô nhỏ một tiếng:
- Tiền bối... ?
Hắn lập tức muốn đi xem Diệp Vũ như thế nào, lại bị một vùng ánh sáng làm đau nhói cặp mắt, bên tai vang lên một giọng ôn hòa xa lạ:
- Ngươi chính là Lâm Nhất tới từ Đại Thương đúng không?
Người đến là ai? Lâm Nhất vẫn chưa vội vã nói chuyện, mà cảm nhận được song chưởng cực nóng, xương gãy đã ngưng tụ thành một thể. Từng tia một linh khí chậm rãi du động trong tứ chi bách hài. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được trên hai tay đã kết ra vết máu, ngón tay cũng có thể thoáng cong lại, nhất là linh khí trong khí hải xuất hiện thêm chút sinh thành, thực tại khiến cho người ta vui mừng.
Lâm Nhất an định xong tâm thần, hắn thấy cửa của sơn động đã bị mở ra, một người trung niên tướng mạo nho nhã đang ngồi trước người, tay vuốt râu, mặt mỉm cười.
- Ông đã cứu ta... ?
Lâm Nhất cảm nhận được khí tức trôi chảy rất nhiều, lên tiếng chần chờ hỏi.
- Ha ha! Ta là Nhược Thủy của Đan Nguyên tông, được người ta gọi là Nhược Thủy chân nhân. Đều là tai họa do tiểu đồ gây ra, nhưng lại liên luỵ ngươi!