... ... ... ... ... ...
Lão đầu vừa nhóm lửa vừa nói chen vào, Linh Thuật lại không tiện cùng ông ta chấp nhặt. Con ngươi của hắn chuyển động, vội vàng nhắc nhở Lâm Nhất nói:
- Đây cũng là Tụ Khí đan không thể có nhiều hơn, một lọ khoảng năm viên, dựa vào tu vi của Lâm đạo hữu, trước mắt vừa khéo dùng đến.
- Ta nói nha tên tiểu tử kia, ném đan dược tới đây lập tức cút đi! Vạn gia ta cũng không phải là ngươi có thể đắc tội đấy!
Nhìn thấy đan dược, đôi mắt của bốn tên đệ tử Vạn gia sáng lên. Nam n toàn thân hơi hám cường đạo kia vội vàng lên tiếng đe doạ Lâm Nhất.
Tụ Khí đan này là đồ tốt, thường ngày rất khó mua được, huống chi ba bình khoảng mười lăm viên nữa chứ. Mỗi người ít nhất có thể được chia đến ba viên. Thấy đối phương bất vi sở động, vị tu sĩ cầm đầu kia có chút không dằn nổi quát:
- Một tên tán tu như nhà ngươi chẳng lẽ chán sống rồi sao! Mau ném đan dược tới đây!
- Hừ! Không được ỷ vào địa phương của Vạn gia nhà ngươi liền thực hiện hành vi cường đạo. Giờ này chúng ta cũng có ba người, chưa chắc sợ bốn người các ngươi!
Kiếm mang trên tay lay động, Linh Giám tiến lên một bước, quang minh lẫm liệt mắng đối phương.
Linh Thuật cũng đứng bên cạnh Lâm Nhất, giương lên phi kiếm trong tay, quả nhiên là bộ dáng ba người cùng chung mối thù.
Hai sư huynh này tư thế mười phần, bất quá là làm vẻ ta đây thôi! Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, người tu tiên không có một người nào dễ đối phó. Vô luận là người tuổi trẻ, hay là người lớn tuổi, không ai không phải hạng người bụng ẩn giấu cẩm tú, ngực có khe rãnh. Cũng bởi thế, người không có tâm trí siêu phàm, mặc dù có cơ duyên đập lên não môn, cũng chưa chắc có thể bước chân vào đạo này a!
Lâm Nhất nhìn một đống bình ngọc nhỏ trong tay, lại liếc mắt một cái hai huynh đệ bên cạnh, trong tai còn truyền đến âm thanh kêu gào của đệ tử Vạn gia, hắn thật sự muốn ném đi đan dược phỏng tay này, phủi mông một cái bỏ đi.
Mà Tụ Khí đan kia chính là vật cần thiết, nhất thời cũng không mua được, cứ như vậy ném đi, trong lòng thật là có chút ít không nỡ bỏ. Nhưng cũng không thể vì mấy bình đan dược mà mơ mơ hồ hồ bị người đùa bỡn! Thôi! Lâm Nhất ta còn chưa tới trình độ thấy lợi tối mắt.
- Linh đạo hữu, ta và ngươi chẳng qua là gặp mặt một lần, đan dược này quá mức quý trọng, tại hạ nhận không nổi, xin thu hồi!
Lâm Nhất muốn đặt lọ đan dược trong tay trên bàn, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn gọi một tiếng đạo hữu, muốn trả trở về đan dược.
Linh Giám trừng mắt, có chút tức giận nói ra:
- Đạo hữu lời ấy sai rồi! Ta và ngươi vừa gặp như cố tri, đan dược này không tặng ngươi còn có thể tiện nghi cho kẻ cắp hay sao?
Hắn nói vậy không ngờ lại tránh sang một bên, nhất quyết không thu hồi đan dược.
Sự quyết tuyệt của đối phương khiến cho Lâm Nhất ngạc nhiên, nhưng mà cũng không thể ném đi đan dược, như thế vẫn không thoát khỏi sự thật cầm đan dược của người ta. Đây cũng là nguyên nhân hắn không đặt lại đan dược trên bàn.
Thôi, ta để lại đan dược của ngươi lên bàn vậy, không chọc nổi còn không trốn thoát sao!
Lâm Nhất lắc đầu, liền muốn đặt xuống đan dược, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió mạnh mẽ, một thanh phi kiếm đã đến sau ót. Hắn không kịp nghĩ nhiều, ánh sáng màu trắng lóe qua một cái trên người hắn, Huyền Thiên thuẫn xuyên qua cơ thể hiện ra.
- Đương…!
Một tiếng vang dội, Huyền Thiên thuẫn ngăn cản phi kiếm, mà Lâm Nhất cũng xoay người lại, trong mắt lửa giận thoáng hiện. Một bên Linh Giám và Linh Thuật cũng bị đánh lén giật nảy mình, từng người tế ra phi kiếm che trước người.
- Ha? Thân thủ không tệ a!
Xuất thủ đánh lén chính là người nam nhân toàn thân hơi hám cường đạo kia. Hắn thấy Lâm Nhất tay nâng niu đan dược lằn nhằn dây dưa, đẩy tới đẩy lui, liệu định đối phương là khiếp đảm, không khỏi lòng ngứa ngáy khó nhẫn nại, liền muốn một kiếm giết người này đoạt được đan dược. Như vậy, đan dược ở trong tay, làm sao chia nhuận, còn không phải do mình tính toán sao.
- Ta và ngươi vốn không quen biết, không oán không cừu, vì sao muốn đánh lén ta?
Lâm Nhất lạnh giọng thét hỏi.
Tên Mộc gia đệ tử này từ trước cũng là tán tu, những việc như giết người cướp tiền cũng đã làm nhiều lần. Sau khi hắn thay tên đổi họ đầu nhập vào Vạn gia, tính tình khó sửa đổi. Giờ này biết được người tuổi trẻ trước mắt chẳng qua là một tán tu, không chút nào kiêng kỵ, người này thói cũ trùng sinh.
Một cú đánh không đắc thủ, nam tử này không lấy làm hổ thẹn, ngược lại khí thế hung hăng mắng:
- Phì! Nếu không đưa đan dược cho ta, ta kệ mẹ nó làm thịt ngươi!
Hắn nghĩ đối phương dĩ nhiên sợ, lại hung tợn dọa một cái, đan dược còn không ngoan ngoãn ném tới hay sao.
Lâm Nhất bị mắng giận lên, đồng tử mắt co rụt lại, cười lạnh một tiếng. Đan dược này vốn dĩ hắn không cần, ngươi muốn cướp ta không cho ngươi đấy! Hắn lật tay thu vào đan dược, ngẩng đầu nói ra:
- Đan dược bây giờ là của ta tất cả, ngươi có bản lãnh lập tức tới cướp lấy đi!
- Người tuổi trẻ chính là tranh cường háo thắng! Hừ!
Bạch Tán Nhân lại lầm bầm một câu, trong giọng nói cũng bất mãn. Ông ta hãy còn đốt lửa bên cạnh bếp, cũng không ngẩng đầu lên. Lâm Nhất nghe được ý tốt của lão đầu, nhưng lại hỏa khí khó tiêu. Sự việc đã gần kề đầu, có khi thật sự thân bất do kỷ!
Lâm Nhất nhận đan dược, Linh Giám và Linh Thuật thấy không khỏi âm thầm phấn chấn, hai bên len lén thay đổi ánh mắt, hết thảy thần tình đều không nói. Vị Lâm đạo hữu này tu vi bình thường, chỉ có điều cuối cùng cũng nguyện ý xuất thủ tương trợ, ba người đối với bốn người của Vạn gia gã ta, mặc dù không thắng được, cơ hội thoát thân lại lớn hơn rất nhiều.
Trong mắt bốn tên đệ tử của Vạn gia, Lâm Nhất chính là loại ngốc không biết suy xét, không ngờ lại vì hai tên Đan Nguyên tông đệ tử xảo quyệt can thiệp vào, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nam nhân cầm đầu kia với vẻ mặt khinh thường, hừ nói với Lâm Nhất:
- Tiểu tử, ngươi trái lại có gan đấy! Ngươi chờ a, gia gia này lập tức đoạt được đan dược cho ngươi nhìn một chút!
Tiểu điếm sát đầu đường, nếu như bắt đầu đánh nhau, khó tránh khỏi gây họa tới hai vợ chồng ông bà lão bên trong nhà tranh. Thân hình của Lâm Nhất thoắt một cái, liền rời đi khỏi nhà tranh, chạy tới bên hướng nam.
- Đừng chạy! Đứng lại cho ta!
Bốn tên Vạn gia đệ tử kia vừa thấy Lâm Nhất muốn chạy, vội vàng hô to đuổi theo, cũng không người nào để ý tới sư huynh đệ Linh Giám dưới nhà tranh. Hai huynh đệ này cảm thấy nhẹ nhõm đáy lòng, nhìn nhau thở phào một cái, căn bản không để ý tới Lâm Nhất chạy trốn, cũng không cùng chung mối thù như vừa rồi nữa.
Nhanh như gió táp, Lâm Nhất trong nháy mắt liền xông ra hai ba mươi trượng. Phía sau bốn người vây chặn không kịp, chỉ có thể thi triển ngự phong thuật đuổi theo.
Tên nam nhân toàn thân hơi hám cường đạo kia truy đuổi phía trước nhất, ngón tay chỉ một cái về trước, phi kiếm bên người liền xẹt qua một đạo lưu quang, thẳng đến sau lưng của Lâm Nhất.
Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, thuận tay ném một cái về phía sau. Một mảnh lân giáp đen nhánh đột nhiên hóa thành một mặt giáp thuẫn, chặn thế tới của phi kiếm. Ba tên Vạn gia đệ tử còn lại thấy thế, cũng không thể không tiếp đón chu đáo, đua nhau tế ra phi kiếm.
Trong quá trình chạy trốn, Lâm Nhất không quên lưu ý tình hình sau lưng. Thấy mấy người đằng đằng sát khí, đuổi sát không buông, hắn thực sự nổi giận! Mấy tên đệ tử của Vạn gia kia không chút kiêng kỵ như thế, xem ra là hoành hành ngang ngược lâu rồi! Cho dù một mực nhượng bộ, nhưng lại muốn chạy trốn đến khi nào mới có thể thôi!
Sát ý đột nhiên nảy sinh, Lâm Nhất dừng lại thân hình, không ngờ lại lộn vòng lại ngay tại chỗ, đột nhiên trở lại. Trong tay hắn đã xuất hiện thêm thanh trường kiếm với lửa đỏ bay múa, đón đầu bổ về phía nam nhân xông vào trước nhất.
Không ngờ tới đối phương còn dám quay lại, phi kiếm của nam tử kia bị giáp thuẫn ngăn cản, không kịp triệu hồi, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, gã ta vội vàng tế ra một kiện áo giáp. Chỉ có điều, áo giáp của gã ta chưa triển khai, Lâm Nhất đã đến trước người.
- Chết...!
Lâm Nhất cầm trong tay Xích Viêm kiếm, quát to một tiếng, lập tức bổ mạnh tới. Việc nghịch tập bất thình lình như thế, đối phương làm gì né tránh được, ngay chớp mắt liền bị một đám lửa nuốt sống.
Sau khi một kích thành công, Lâm Nhất thừa cơ nắm lấy túi càn khôn và áo giáp của đối phương. Ngay miệng ba tên Vạn gia đệ tử trố mắt, hắn xoay người liền tháo chạy, thuận tay lại thu giữ phi kiếm và giáp thuẫn.
- Giết đệ tử của Vạn gia ta, ngươi nhất định phải chết!
Ba người còn lại giật mình tỉnh lại, một người trong đó dương tay ném ra một đạo ngọc phù. Quang mang của nó nhoáng lên một cái, một tiếng 'Vèo' liền biến mất ở không trung. Lâm Nhất trong lúc cấp bách vẫn chưa phát giác sự dị thường của đối thủ, chỉ có Bạch Tán Nhân ở trong nhà tranh thấy thế, trong ánh mắt có hàn mang lóe lên!
- Người nào chết còn chưa chắc chắn đâu!
Lâm Nhất vẫn chưa nghiên cứu kỹ dụng ý trong lời nói của đối phương, hắn lao về trước trốn ra khoảng hai mươi trượng, lại một lần nữa lặp lại chiêu cũ, quay đầu lộn lại, khiến cho ba tên đệ tử của Vạn gia sợ tới mức vội vàng tản ra một bên, từng người khởi động phi kiếm nghênh đón.
Không giết ba người này, căn bản chạy không thoát. Lâm Nhất vào thời khắc này, đã ném Bạch Tán Nhân cùng với huynh đệ Linh Giám ra sau đầu.
Sát ý trong đôi mắt của Lâm Nhất dần thịnh lên. Thân hình nhoáng lên một cái, liền đánh về phía người cách hắn gần nhất. Phi kiếm của người đó đang bay tới ngay mặt. Hắn ta điểm ngón tay một cái, Xích Viêm kiếm mang theo hỏa diễm đốt người, nằm ngang giữa không trung, một tiếng "đương…
vừa đúng lúc ngăn lại đường đi của phi kiếm.
Lúc này, hai thanh phi kiếm khác một trái một phải đánh tới Lâm Nhất, sát khí lẫm lẫm. Bước ngoặt nguy hiểm, thủ quyết của hắn bay ra như ảnh vậy, giáp thuẫn và Huyền Thiên thuẫn bỗng nhiên bay ra. Hai tiếng "Đinh... Đương …
thuận lợi chấn động phi kiếm đến giữa không trung.
Lâm Nhất không ngừng bước, thân hình bắn lên, cánh tay rung lên. Lang Nha kiếm bỗng nhiên bắn ra hào quang hơn trượng, liền chém xuống người tên đệ tử phía trước.
Tên đệ tử của Vạn gia kia cũng là tu vi của Luyện Khí tầng tám, thấy Lâm Nhất thế tới hung mãnh, trong lòng biết không ổn, liên tục vỗ vài đạo lá bùa lên người, lại vội vàng tế ra một thanh phi kiếm khác nghênh đón tiếp lấy.
Người này thật ra thì vội vàng mà không loạn, trong phút chốc lại tế ra thế công. Trong mắt của Lâm Nhất nhoáng lên ánh sáng lạnh. Linh lực trên người nhanh chóng trào vào phi kiếm trong tay. Một tiếng nuốt "ực...
rõ ràng, Lang Nha kiếm mang theo sát khí hàn triệt nội tâm gào thét mà đi.
- Xoảng...!
Một tiếng động vang lên, phi kiếm của đối phương bị đánh bay đến giữa không trung, đã bị cong vẹo khó mà chống đỡ được.
- Crắc...!
Lang Nha kiếm với thế không thể đỡ, giữa cấp bách liền bổ tới trên người của đối thủ.
Mấy tầng khải thuấn bảo vệ trên người tên đệ tử của Vạn gia kia lập tức nát vụn. Gã ta cả kinh cấp tốc lui nhanh, mà chẳng biết lúc nào từ phía sau sáng lên một đạo kiếm mang, như chớp giật liền bổ ra thân thể của gã ta. Người này không kịp phát ra một tiếng kêu thảm, liền trở thành hai mảnh thịt máu dầm dề, ngã nhào xuống đất.
Lâm Nhất căn bản không để ý tới thi thể trên đất, cầm lấy túi càn khôn và phi kiếm của đối phương, không chạy trốn nữa, mà hung mãnh đánh về phía hai tên đệ tử của Vạn gia còn sót lại.
Vừa vặn bốn người liên thủ ra tay bá đạo, đuổi theo một người chạy trối chết. Chẳng qua là giữa mấy hơi thở, bốn người đã chết mất một nửa, mà người bị đuổi giết không tổn hao chút nào. Tình hình cấp tốc nghịch chuyển, khiến cho hai tên đệ tử của Vạn gia ngẩn người, nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng.
Thấy đối phương quay đầu giết tới đây, hai người này ý chí chiến đấu hoàn toàn không có, xoay người liền tháo chạy! Còn Lâm Nhất thì sát ý đang dày đặc, căn bản không muốn buông tha đối thủ. Sau khi hắn thu hồi Xích Viêm kiếm và Huyền Thiên thuẫn, hắn cầm Lang Nha kiếm liền đuổi theo.
Không động thủ cũng không sao, động thủ, chỉ có kết quả ngươi chết ta sống. Vạn gia mặc dù không phải Lâm Nhất hắn có thể trêu chọc, nhưng mà nếu đã giết hai người, thù hận cũng đã kết rồi, thì dù có lưu lại hai người sống nữa chính là họa hại.
Bên trong nhà tranh, hai người Linh Giám và Linh Thuật vì sự dũng mãnh của Lâm Nhất mà khiếp sợ không thôi. Một tán tu có tu vi tầng bảy như vậy, nhìn như nhát gan sợ phiền phức, còn bị huynh đệ mình lược thi tiểu kế gánh tội. Hai người họ mừng thầm còn muốn mượn cơ hội thoát thân, tức thì tán tu bị người khinh thị hơn nữa hình dáng không có gì đặc biệt này, trong nháy mắt không ngờ lại giết hai người trong hàng đệ tử của Vạn gia, vẫn không buông tha truy đuổi giết tới cùng.
Người này vũ dũng khó ngăn cản, nếu như quay đầu lại gây sự với mình thì xong rồi! Đó là một người tâm ngoan thủ lạt, còn đáng sợ hơn so với bốn tên đệ tử của Vạn gia kia!
Vào thời điểm sư huynh đệ Linh Giám trong lòng bồn chồn lo lắng, bên cạnh bếp lò cách không xa sau lưng hai người bọn họ, Bạch Tán Nhân càng kinh ngạc hơn! Ông ta há miệng, chòm râu run rẩy, giống như sét đánh vậy, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lang Nha kiếm trong tay Lâm Nhất, lẩm bẩm nói:
- Đây là Lang Nha kiếm, đây là Lang Nha kiếm của ta...!