... ... ...
Thân là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Mộc gia, Mộc Thiên Viễn vì vậy mà được gia tộc đặt kỳ vọng cao.
Mộc gia phụ thuộc vào Chính Dương tông một trong tứ đại Tiên môn của Đại Hạ, dưới việc thuận lý thành chương, Mộc Thiên Viễn cũng đã trở thành nội môn đệ tử của Chính Dương tông. Giờ này, tuổi của hắn chưa qua ba mươi tuổi, liền đã đạt đến tu vi của Luyện Khí tầng chín, nếu có thể trước bốn mươi tuổi Trúc Cơ thành công, trong hai trăm năm còn sót lại, nói không chừng liền có thể tu đến Kim Đan kỳ đấy! Thật sự nếu như thế, địa vị của Mộc gia tại Lạc Hà Sơn liền vững như bàn thạch, lại tiếp tục thịnh vượng năm trăm năm không thành vấn đề.
Một gia tộc tu tiên, nếu như thực lực không đủ, bị Tiên môn coi thường không nói, truyền thừa sau này cũng là vấn đề. Trăm năm sau này, vãn bối của Mộc gia không thể quật khởi, đến lúc đó, cao thủ của Trúc Cơ kỳ chỉ còn lại Mộc Chí Tín một thân một mình, ông ta căn bản chống đỡ không được sự tồn tại của Mộc gia. Nói không chừng Tê Phượng pha này phải cải sửa lại họ.
Tam đại tu tiên gia tộc của Lạc Hà Sơn, trên mặt nổi các loại hòa thuận, nhưng mà nếu như một nhà trong đó lạc phách, đạo nghĩa và tình cảm ngày xưa cũng đều tan thành mây khói.
Một người tu sĩ, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chính là tự suy ngẫm cảm ngộ đại đạo. Vì vậy, không có người tu sĩ nào không phải hạng người tâm tư linh lung.
Mộc Thượng Khanh suy nghĩ chính là tương lai của Mộc gia, phòng ngừa chu đáo là tránh không khỏi. Ông ta trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:
- Ngươi nói với hắn chưa?
- Tiểu tử kia tuổi tác không lớn cũng rất từng trải. Ngày đó tộc thúc lão nhân gia ngài ngay mặt cùng hắn nhắc tới chuyện này, người này lúc đó chẳng phải nhìn trái phải mà nói hắn, còn làm người ta khó có thể phát tác. Một tu sĩ ngoại lai hãy còn không hiểu rõ tình hình Tu Tiên giới của Đại Hạ, nói nhiều ngược lại sẽ hù dọa hắn. Ta xem, chuyện này hay là chậm một chút đi!
Mộc Chí Tín ngẫm nghĩ, trả lời như thế.
Mộc Thượng Khanh ừ một tiếng, chậm rãi nói ra:
- Đại Thương căn bản không phải là địa phương xuất hiện ra tu sĩ. Một người trẻ mới mười tám tuổi như hắn có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng bảy, lão phu xem tư chất bình thường, bất quá là có lòng dìu dắt một phen thôi!
- Tộc thúc nói rất đúng, một tiểu tử ở nông thôn, có được sự chiếu cố của Mộc gia ta, nói không chừng sẽ có thành tựu. Bằng không, theo tư chất của hắn, bất quá là có chút cơ duyên kỳ ngộ mới có tu vi của hiện nay, sau này nếu muốn đặt bước chân tại Tu Tiên giới của Đại Hạ, là nửa bước khó đi a!
Mộc Chí Tín phụ họa cười nói.
Một người trẻ tuổi như vậy nếu như gia nhập vào trong Mộc gia, đối với Mộc gia cũng tốt, đối với người tuổi trẻ kia cũng tốt, đều là một chuyện tốt. Thế nhưng Mộc Chí Tín cũng biết, gia chủ nhìn trúng không phải thái độ làm người của người trẻ tuổi này, mà là tu vi của đối phương.
Mộc Chí Tín suy tư một chút, lại nói ra:
- Cũng không phải là người nào cũng có thể trở thành tộc nhân của Mộc gia ta, ta xem hay là phái người đi thám thính một chút chân chính cách nghĩ và lai lịch của hắn. Nếu như Lâm Nhất này không biết suy xét, Mộc gia ta cần gì phải mong muốn đơn phương chứ! Tộc thúc, ngài nghĩ như thế nào nào?
. .
Lúc này Lâm Nhất cũng không biết có người tính toán hắn.
Đối với một tu sĩ tại Đại Hạ không có bất kỳ cơ sở mà nói, gia nhập vào Mộc gia chưa chắc không phải một sự lựa chọn tốt. Chỉ có điều, tâm tư của Lâm Nhất không ở chỗ này, bởi vì đám người Nguyên Phong ít ngày nữa phải lên đường đi trở về.
Lâm Nhất vào ban ngày liền dẫn Nguyên Phong và Thạch Đầu đi dạo tại Tê Phượng pha, thời điểm dùng cơm liền cùng đám người Mạnh Sơn chen lấn trong cùng một bàn, buổi chiều lại một mình trở về Mộc gia tá túc. Như thế, đảo mắt chính là đã bảy ngày nhóm người Thiên Long Phái đi tới Tê Phượng pha.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lâm Nhất mới đi ra khỏi cửa phòng, đã thấy Mộc Thanh Nhi mặt mày tỏa sáng đứng trong sân, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, muốn nói lại dừng. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập các loại màu sắc liên tục.
Nước da trắng nõn của Mộc Thanh Nhi trước mắt càng trắng hơn trước kia, giữa dung mạo khí vận cũng xuất hiện ý xuất trần. Lâm Nhất quan sát đánh giá từ trên xuống dưới một phen, mặt mỉm cười nói:
- Chúc mừng Mộc cô nương!
Hắn đã nhìn thấu Mộc Thanh Nhi Ngưng Khí thành công, giờ này đã là tu vi của Luyện Khí tầng một.
- Lâm Nhất, cám ơn huynh!
Mộc Thanh Nhi không kìm được vui mừng, nhăn nhó trong chốc lát, mới hai tay hư đỡ trên miệng đang phập phồng không chừng, có chút ngượng ngùng nói ra một câu cảm tạ.
- Ha ha, không cần khách khí! Cái này đưa cho cô xem như quà tặng đi!
Lâm Nhất khẽ cười một tiếng, lấy ra một cái túi càn khôn đưa cho đối phương. Trên đường giết không ít tu sĩ, vật này giữ lại cũng vô dụng, liền làm thuận thủy nhân tình.
Lâm Nhất thấy Mộc Thanh Nhi vẫn chưa tỉnh lại từ trong vui sướng, hắn cười lắc đầu, nói sơ qua cách dùng của túi càn khôn xong, liền muốn đi tới quán trọ. Sau khi Mộc Thanh nhi nghe nói người của Thiên Long Phái ngày hôm nay sắp đi, vẻ vui mừng trên mặt lập tức tiêu tán rất nhiều, liền đi theo tiễn đưa.
Những đệ tử của Thiên Long Phái đi tới Tê Phượng Pha, sau khi trải qua người của Mộc gia tra xét, không có bất ngờ vui mừng xuất hiện, dĩ nhiên cũng không có người lưu lại. Vì vậy, mọi người chỉ có thể ở Tê Phượng pha nghỉ ngơi mấy ngày, liền phải bước lên đường về xa xôi.
Vào lúc Lâm Nhất và Mộc Thanh Nhi đi tới khách điếm, mọi người đã sắp xếp xong túi hành lý, chờ trước cửa. Đám người họ thấy hai người đến, thời khắc ly biệt lẫn nhau đều cũng nói không ra lời.
Từ Tử Huyên ôm lấy Mộc Thanh Nhi, không kịp lên tiếng nước mắt đã chảy. Đôi tỷ muội này hơn mười năm qua chưa bao giờ chia cách ra, ngày hôm nay từ biệt, ngày gặp lại không có hi vọng. Mạnh Sơn và Quý Thang, còn có những đệ tử còn sót lại kia nhìn tràng diện chia lìa này, cũng than thở không thôi.
Mộc gia còn tính là nể mặt chiếu cố đến họ hàng xa, không chỉ có đưa chút ít đan dược cho vũ nhân dùng, còn đưa mấy thanh phi kiếm pháp khí, cũng bảo Mộc Chí Tín đi tới đưa tiễn. Chỉ có điều vị cao nhân này của Mộc gia đứng ở một bên rất xa, rõ ràng là không nói lời gì cùng những người giang hồ này.
Ăn nhờ ở đậu, Lâm Nhất không thể mất lễ phép, liền thi lễ với ông ta ở xa xa. Thần sắc của đối phương lãnh đạm gật đầu chào một cái. Ông ta bỏ lại một câu, bảo mọi người sau khi nói lời tạm biệt hãy đi ngoài trấn, sau đó ông ta không ngờ lại một mình đi trước.
- Sư thúc!
Nguyên Phong nghẹn ngào một tiếng, đi tới trước mặt Lâm Nhất. Phía sau hắn còn có hai người Thạch Kiên và Hoằng An đi theo.
Lâm Nhất cười lớn, vỗ vỗ bả vai của Nguyên Phong, nhẹ giọng nói ra:
- Trên đường gian nguy, tự ngươi phải cẩn thận nhiều hơn rồi!
Mấy ngày nay hắn lại luyện chế ra chút ít ngọc bội, cộng thêm đan dược đã mua được từ Tê Phượng pha cùng hai thanh trường kiếm pháp khí mình chưa dùng tới, đều giao cho Nguyên Phong mang về. Cho dù Huyền Nguyên Quan sau này mất, mấy người Nguyên Phong cũng có thể dựa vào những thứ này tự vệ không lo.
Nguyên Phong gật đầu nặng nề, nói ra:
- Sư thúc yên tâm, Huyền Nguyên Quan có ta và Thiên Phúc sư đệ ở đây! Mấy phong thư tín ta cũng sẽ lần lượt đưa tới cửa.
Lâm Nhất đều đã viết thư cho cha con Thiên Phúc, thúc thúc một nhà, Tô tiên sinh, cùng với vợ chồng Xa Hải. Mặc dù chẳng biết lúc nào có thể trở về, mang hộ phong thư tín đi về thăm hỏi một tiếng, cũng là hàn huyên an ủi nổi buồn ly hương vậy!
- Còn có ta nữa!
Hoằng An ở phía sau chen lời vào nói.
Hoằng An một lòng muốn bái nhập Thiên Long Phái, lại lâm thời thay đổi chủ ý, muốn bái nhập Huyền Nguyên Quan làm đạo sĩ. Vị Vương gia này bị Đại Thương hoàng đế xem là cái đinh trong mắt, nếu như bái nhập môn phái gian hồ tầm thường, sợ là sẽ phải chạm đến sự kiêng kỵ của triều đình. Làm một người đạo sĩ ẩn dật núi rừng, thật sự có thể tránh gặp họa sát thân cũng khó nói.
Lời nói đùa nhất thời không ngờ lại trở thành thật, khiến cho Lâm Nhất cũng có chút bất ngờ. Trước mắt thu Hoằng An làm đồ đệ còn sớm, chỉ có chờ sau khi hắn trở về, thật sự chán ghét trần thế, nguyện bỏ sự giàu sang của Vương gia, lại do Nguyên Phong quyết định không muộn.
Hoằng An không cần quan tâm nhiều, hắn đã xem bản thân mình là đệ tử của Huyền Nguyên Quan, cũng chấp pháp lễ đệ tử đối với Lâm Nhất, đối với Nguyên Phong cũng là một mực cung kính gọi sư huynh này, sư huynh kia réo lên không ngừng. Rơi vào đường cùng, Lâm Nhất và Nguyên Phong cũng chỉ đành mặc kệ.
Nhìn Hoằng An lộ ra thần tình không đành, Lâm Nhất nói ra:
- Ta và ngươi kết giao một cuộc, coi như là một cuộc duyên phận đi! Quay đầu lại bảo Nguyên Phong đưa cho ngươi khối ngọc bội dùng để phòng thân, trên đường tự có người bảo vệ ngươi chu toàn.
Thạch Kiên không giỏi nói chuyện, trịnh trọng thi lễ với Lâm Nhất, nói ra:
- Lâm công tử khá bảo trọng!
Đoàn người không tiện chậm trễ nữa, vừa nói vừa đi, men theo đường phố, đã qua chiếc cầu đá dưới sườn núi liền đến ngoài trấn.
Mộc Chí Tín đợi hơi có chút không kiên nhẫn rồi, thấy mọi người tới, liền tế ra một con mộc hạc. Trong miệng lẩm bẩm, mộc hạc đón gió liền lớn lên, đột nhiên biến thành quái vật xòe hai cánh chừng mười trượng. Ông ta cũng không thèm nhìn tới đám người Mạnh Sơn, nói ra:
- Đưa bọn ngươi đi một đoạn đường, mau lên đây!
Mộc hạc chậm rãi vỗ hai cánh, dưới cánh hình như có phong vân thúc động vậy. Thân thể to lớn của nó cách mặt đất liền cao hơn một trượng, đầu hạc phía trước và trên cổ thật dài chuyển động trông rất sống động, khiến cho mọi người khiếp sợ, hai mặt nhìn nhau, càng không dám hoạt động bước chân.
Đây hẳn là một cái pháp khí để bay, đủ có thể mang theo hơn mười người cùng nhau phi hành. Sau khi nghĩ thông suốt mấu chốt này, Lâm Nhất tiến lên nói ra:
- Đi lần này núi cao rừng rậm, đi lại không dễ! Mộc tiền bối có ý tốt, xin chư vị lên đi!
Mạnh Sơn biết không thể lại khiến cho người ta chế giễu, liền hướng về phía Lâm Nhất ôm quyền nói tiếng bảo trọng, sau đó liền dẫn đầu nhảy lên mộc hạc. Thấy thế, các đệ tử cũng không cam chịu rơi ở phía sau, đua nhau thả người trên xuống.
Sau khi Nguyên Phong lau nước mắt, quỳ xuống đất dập đầu về phía Lâm Nhất, thuận lợi kéo Hoằng An cũng muốn quỳ xuống đất dập đầu phía sau lưng, liền nhảy lên mộc hạc, Thạch Kiên nối gót theo sau. Trên lưng của mộc hạc đứng cả mười lăm người cũng không có vẻ chật chội.
- Lâm Nhất. . . Thanh Nhi! Cố gắng bảo trọng!
Nghe được thanh âm quen thuộc, Lâm Nhất có chút nặng nề ngẩng đầu, thấy chính là một đôi mắt đẫm lệ.
- Sư tỷ! Muội. . . sẽ trở về gặp tỷ, trên đường. . . bảo trọng!
Mộc Thanh Nhi tiến lên hai bước, nhìn Từ sư tỷ trên mộc hạc, đã khóc không ra tiếng!
- Từ cô nương! Lên đường bình an!
Lâm Nhất ôm quyền nói. Ánh mắt của hắn dừng lại một lát trên người của Từ Tử Huyên, liền chuyển hướng về phía mọi người:
- Chư vị! Lên đường bình an!
- Sư thúc...!
- Lâm sư đệ...! Mộc sư muội...!
- Lâm huynh đệ...! Thanh Nhi...!
- Sau này còn gặp lại. . .
Trong không khí lưu luyến chia tay, truyền đến tiếng hừ lạnh không đúng lúc của Mộc Chí Tín:
- Dài dòng! Đều ngồi xuống cho ta!
Lập tức đôi cánh dài của mộc hạc quạt một cái, đất bằng phẳng phong vân nhất thời cuốn lên bão cát khiến cho người ta không mở mắt ra được.
- Hô...
Mộc hạc gió lốc thẳng đi, giây lát liền hóa thành một điểm đen phía chân trời.
Sau này còn gặp lại! Khi nào là ngày về? Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi dời bước rời đi.
Mộc hạc đã bay ra rất xa, thân thủ tú lệ kia vẫn nhìn lại, còn có tiếng vang của giọt nước mắt lăn xuống! Nàng ta cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ là vì sự ràng buộc trong mộng nên ngoái đầu nhìn lại!
Tâm tư của nữ nhi không ai đoán được, Lâm Nhất lại càng không nguyện đi suy nghĩ nhiều, cũng không nguyện đi đối mặt. Tô Tuyết Vân cũng được, Từ Tử Huyên cũng được, đều là giai nhân lan chất huệ tâm, lương bạn hoa tiền nguyệt hạ! Nhưng mà nếu không thể cùng đường, đơn giản đã chú định sẽ gặp thoáng qua!
Bất tri bất giác, trên tay của Lâm Nhất xuất hiện thêm một cái ngọc tiêu, có chút tâm trạng buồn chán tiện tay thổi chơi. Sau khi hắn nghe tiếng bước chân phía sau, liền lật bàn tay một cái, thu vào ngọc tiêu.
Lâm Nhất quay đầu thấy Mộc Thanh Nhi vẫn chưa đi ra từ trong bi thương, bước chân của hắn dừng lại, ngửa đầu nhìn ra Tê Phượng Sơn phía xa xa.
Núi cao bảo vệ phía dưới Tê Phượng pha, đứng vững trong mây, xanh ngắt thanh tú. Một ánh mặt trời vừa mọc lên đàng đông, rơi xuống hàng vạn hàng ngàn tia nắng vàng, bao phủ khắp sơn cốc, giống như tiên cảnh.