Vô Tiên

Chương 599: Háo sát không phải là hay...




... ... ...

Trên đường phố trước cửa, thỉnh thoảng có một vài tu sĩ đi tới, hiển nhiên là đi Mộc gia dự tiệc.

Khiến cho Lâm Nhất cảm thấy kỳ hoặc chính là, tu vi của những tu sĩ này đều trên Luyện Khí tầng năm. Lão đầu này không phải là vì dự tiệc, mới từ Luyện Khí tầng ba hơn nửa tháng trước, lập tức liền đến Luyện Khí tầng năm chứ? Ngoài ra, bản thân mình mang theo nhóm người Thiên Long Phái này đi hơn nửa tháng mới tới nơi đây. Huống chi lúc rời đi Lạc Hà trấn, còn đặc biệt lưu ý đến động tĩnh của lão đầu này, người này vẫn không theo sau. Ông ta làm thế nào xuyên qua núi rừng chứ?

Sau khi Lâm Nhất tiến vào Mộc gia, suy nghĩ của hắn liền có chút ít loạn. Giờ này lại gặp sự tình mơ mơ hồ hồ như vậy, hắn dùng lực lắc lắc đầu, thầm nghĩ, rất nhiều chuyện không hiểu, tạm thời cứ đi là được.

Lâm Nhất đi lại trên đường phố của Tê Phượng pha, hắn âm thầm để ý đi chưa được mấy bước, quả thực phát hiện một số khác biệt. Trước cửa của mấy cửa hàng kỳ quái đều treo bảng hiệu có chữ Tiên, mà trong tiệm cũng không phải là hàng hóa tầm thường. Hai mắt tỏa sáng, hắn ngẩng đầu thấy một nhà có bảng hiệu ‘Lạc Hà tiên cửa hàng’ bèn nhấc chân đi vào.

Trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị tuổi còn trẻ, thấy khách vào cửa bèn vội vàng tiến lên chào hỏi. Thì ra đây là một cửa hàng thu mua dược thảo, bán ra đan dược. Trên khay chứa đồ bày đầy từng cái một bình ngọc, lộ ra một loạt dược hương.

Người giúp việc vẻ tươi cười hiện rõ ra ngoài giới thiệu cho Lâm Nhất, có Ngưng Khí đan, Tụ Linh đan, Ích Cốc đan cho Luyện Khí kỳ đệ tử dùng; còn có Chính Nguyên đan, Ích Khí đan, Giải Độc đan vâng vâng chuyên dùng trị tổn thương cho tu sĩ.

Lâm Nhất biểu lộ ý đồ đến, muốn mua một số đan dược cho người giang hồ dùng. Tiểu nhị có chút thất vọng, lấy ra mấy bình ngọc đặt trên quầy, nói ra:

- Đây là Tẩy Nguyên đan, Bồi Nguyên đan, một khối linh thạch 20 viên.

- Ta muốn mua hết những thứ này của ngươi. Ngưng Khí đan và Tụ Linh đan ta cũng cần một ít, mua thêm chút ít đan dược trị thương. Không biết trong tiệm có Tụ Khí đan hay không?

Lâm Nhất chỉ vào lọ thuốc trên quầy hỏi.

Tiểu nhị vốn tưởng rằng Lâm Nhất là một tu sĩ, biết được đối phương cần đan dược cho người giang hồ dùng, liền nghĩ là mình nhìn lầm.

Người thường đến Tê Phượng pha mua đan dược không phải là không có, nhưng mà không có mấy người có thể móc ra linh thạch thanh toán. Lại không ngờ đối phương không chỉ muốn mua đan dược của phàm tục, mà còn mua cả đan dược cho tu sĩ dùng nhiều như vậy, tiểu nhị vì thế lại trở nên nhiệt tình.

Lâm Nhất tốn mất 20 khối linh thạch, mua một túi lớn đan dược, bấy giờ mới rời đi trước khuôn mặt tươi cười đưa tiễn của tiểu nhị. Hắn lại đi tới mấy cửa hàng, bên trong bán nhiều thứ cũng na ná giống nhau, nhưng Tụ Khí đan muốn mua lại không thấy.

. . .

Trong khách sạn chỗ Thiên Long Phái, Quý Thang cùng Du Tử Tiên hai người uống rượu buồn với nhau, trên mặt đã mất đi vẻ hưng phấn khi mới tới Tê Phượng pha.

- Không nghĩ tới a, ta và ngươi nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, chết nhiều người như vậy, thật vất vả tới chỗ này, sau khi chưa đầy mấy ngày, lại phải bước lên đường về!

Sau khi cảm khái một câu, Du Tử Tiên ngửa đầu đã uống hết rượu trong ly, thở dài nặng nề. Hắn đã mất đi bộ dạng dễ nói dễ cười ban đầu, trong cử chỉ nhiều hơn mấy phần thạo đời và trầm ổn.

Quý Thang rót đầy ly rượu, hắn một tay chấp chén, một tay 『 sờ sờ cằm hơi đã lộ chân râu đậm đậm. Hắn yên lặng hướng về phía chén rượu xuất thần một hồi, mới trầm giọng nói ra:

- Cổ nhân nói, đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường! Đoạn đường này đau khổ chồng chất, cũng không phải hoàn toàn không đạt được a! Ngày sau về tới Cửu Long sơn, chính là sự kiêu ngạo cho chuyến hành trình của Đại Hạ rồi!

Ánh mắt của Du Tử Tiên nhảy lên xuống, sắp sửa giơ ly rượu lên, lại đứng dậy nói ra:

- Lâm sư đệ đến rồi. . .

. . .

Lâm Nhất tìm tới quán trọ của Thiên Long Phái, hắn cùng mọi người gặp nhau thật vui, tránh không được thăm hỏi một phen lẫn nhau. Hắn nói chuyện xong, bèn đi tới căn phòng của Hoằng An. Người này có chút kinh ngạc, đoán không ra ý đồ đến của đối phương.

Từ lần trước sau khi thoát hiểm khỏi động huyệt dưới đất, dọc theo đường đi, Hoằng An đều là bộ dáng tự nhiên kém vui, đã không còn vẻ tiêu sai lúc trước. Người có vẻ gầy chút ít, trên mặt cũng thêm chút ít vẻ sầu muộn.

- Không biết Lâm huynh đệ có gì phân phó chăng?

Hoằng An hỏi.

Lâm Nhất lấy ra mấy bình đan dược mình đã mua, nói:

- Hoằng công tử nếu muốn có đan dược từ chỗ này sẽ không phải là chuyện dễ dàng. Ta mua giúp ngươi mấy bình, ngươi sau khi trở về cũng coi như đã xong nhiệm vụ rồi!

- Cái này. . . Ta phải làm thế nào cảm tạ Lâm huynh đệ mới phải a!

Hoằng An có chút bất an xoa xoa tay, suy nghĩ một chút, vỗ mạnh lên đầu, có chút luống cuống móc ra một hạt châu lớn khoảng trứng gà từ trong ngực, nói:

- Hạt châu này không biết có đủ hay không. . .

Mạnh Sơn đã trả lại viên Dạ Minh Châu kia, Lâm Nhất đối với mấy viên châu báu này vốn không cảm thấy hứng thú. Hắn đặt bình thuốc lên trên bàn trước thành giường, cười nói:

- Không cần mấy đồng tiền, coi như là ta đưa ngươi.

- Cái này sao được chứ? Lâm huynh đệ có đại ân với ta, Hoằng An không dám nói cảm tạ. Trước mắt ta lại vội vàng, đưa một phần nhân tình lớn như vậy, giúp ta rất nhiều. Nếu như ngay cả một hạt châu huynh cũng không nhận, ta làm sao có thể tâm a?

Hoằng An thật sự có chút nóng nảy, bất chấp thân phận của mình, liền muốn quỳ xuống.

Lâm Nhất ngăn lại cử động của đối phương, hắn nói ra:

- Hoằng công tử không cần như thế, ta lấy hạt châu này là được rồi.

Nghe vậy, Hoằng An bấy giờ mới đứng dậy lộ ra chút ít nụ cười. Hắn nhét hạt châu vào trong tay của Lâm Nhất, động lòng nói ra:

- Ta biết những đan dược này có giá trị không rẻ, không phải một hạt châu có thể thay thế được. Thế nhưng hạt châu này chính là vật ta đeo bên người từ thuở nhỏ, sau này ta và ngươi sợ là không gặp nhau, nên ta tặng cho Lâm huynh đệ làm kỷ niệm.

Lâm Nhất đành phải nhận hạt châu, Hoằng An lại vội vàng nói ra:

- Tại hạ còn có yêu cầu quá đáng, muốn cầu Lâm huynh đệ giúp một chuyện!

Hắn nói xong, có chút bất an cúi đầu.

- Nói đi! Đủ khả năng, ta nhất định sẽ không từ chối!

Lâm nhất nói.

Hoằng An gật đầu, thần sắc có chút bi thương nói ra:

- Sau khi ta trở về, nếu như kinh thành không tha cho ta, ta muốn đi Cửu Long sơn quy ẩn, cũng tiện mưu cầu an ổn cho quãng đời còn lại. Thế nhưng chuyện này khiến cho người ta khó có thể mở miệng, ta cũng sợ Mạnh trưởng lão không đáp ứng, liền muốn cầu xin Lâm huynh đệ thay ta tiến cử một chút.

Một vị Vương gia có thể nghĩ tới quy ẩn sơn lâm, thực tại không dễ! Lâm Nhất cười nói:

- Hoằng công tử thực sự có ý này, ta quay về sẽ nói một tiếng với Mạnh trưởng lão. Ông ta không đáp ứng, ngươi đi Tiên Nhân đỉnh của ta làm ẩn sĩ cũng không tệ a!

- Cái gì. . . Tiên Nhân đỉnh của huynh cũng là một môn phái sao?

Hoằng An không hiểu hỏi.

- Đó là đương nhiên, ta chính là Huyền Nguyên đạo quan tới từ Tiên Nhân đỉnh. Làm đạo sĩ chẳng phải tiêu diêu hơn sao?

Lâm Nhất cười ha hả, liền chắp tay một cái với hắn, nói một tiếng xin lỗi không tiếp được, liền xoay người rời đi, lưu lại Hoằng An tự lẩm bẩm...

Đạo sĩ của Huyền Nguyên quan sao? Môn phái xuất hiện một vị Lâm Nhất tiên nhân như này, vậy còn cao đến đâu?! Hoằng An nghĩ đến đây, vẻ âm trầm trên mặt hắn biến mất, mặc kệ những viên đan dược kia, vén vạt áo lên liền đuổi theo.

. .

Tê Phượng Sơn sau lưng Mộc gia cũng có thể nói là Tây Phong sơn, nó xanh ngắt thanh tú, phong cảnh tú lệ. Dưới chân núi lại cây cối sầm uất, kỳ hoa thổ nhị, dị thảo lan tỏa hương thơm.

Chỗ này, chính là cấm địa của Mộc gia trang viên, chỗ tĩnh tu của gia tộc trưởng bối.

Trên vách đá dựng đứng của chân núi, trong một cái động phủ linh khí bốn phía, bên trên bồ đoàn trên đất có hai người đang ngồi, Mộc gia chủ Mộc Thượng Khanh và Mộc Chí Tín đang nói chuyện.

Mộc Chí Tín có chút hâm mộ quan sát một chút nơi ở của gia chủ. Tĩnh thất, phòng khách, đan phòng, thư phòng trong sơn động đều có. Chỗ này gần linh mạch dưới chân núi nhất, linh khí cũng dồi dào nhất, đúng là địa phương tốt tu luyện, tốt hơn không chỉ một bậc so với động phủ của mình cách nơi này không xa.

Có lẽ Mộc Thượng Khanh nhìn thấu tâm tư của Mộc Chí Tín, ông ta lắc đầu, nói ra:

- Mộc gia ta chỉ có một chỗ linh mạch này, chính là căn bản lập mệnh của gia tộc. Linh mạch mặc dù không lớn, cũng là tổ tiên phúc manh di trạch. Vì Mộc gia, ta sẽ không hẹp hòi, đối với ngươi vào thời khắc tu luyện đột phá, có thể tới chỗ này bế quan!

- Đa tạ tộc thúc rồi!

Mộc Chí Tín cúi người cười nói.

Trong chữ lót Chí của Mộc gia, người này là một người có tu vi thấp nhất trong bốn trưởng lão, nhưng tuổi tác nhỏ, so với ba người còn dư lại hơn một trăm tuổi ra, số tuổi của hắn cũng không chênh lệch bao nhiêu so với đứa trẻ. Thêm nữa làm người rộng rãi, rất có tâm trí, Mộc Chí Tín được gia chủ Mộc Thượng Khanh xem là tâm phúc.

Trong một gia tộc, tu vi của tu sĩ rất trọng yếu, nhưng mà niên kỷ của tu sĩ cũng đồng dạng không thể coi thường. Thí dụ như Mộc Thượng Khanh, vào lúc 200 tuổi đạt đến tu vi của Trúc Cơ kỳ hậu kỳ, trong vạn dặm Lạc Hà Sơn, cưỡng chế một đầu hai gia tộc Vạn gia và Nhan gia, trở thành người đứng đầu trong ba đại gia tộc. Chuyện này nhìn như vinh quang rực sáng, kì thực không phải thế!

Nếu như tương lai trong vòng năm mươi năm, tu vi của Mộc Thượng Khanh không thể luyện tới Trúc Cơ kỳ viên mãn cũng đột phá, mà cuối cùng ngưng tụ thành Kim Đan, hết thảy đều là uổng công. Mà trong năm mươi năm này, đối với phàm nhân mà nói đã là ánh sáng nửa đời, đối với tu sĩ mà nói, bất quá là một cái búng tay.

Nhưng nếu muốn trong mấy chục năm tu thành Kim Đan, là chuyện dị thường khó khăn, thậm chí là một loại hy vọng xa vời. Thọ nguyên dài nhất của Trúc Cơ kỳ chẳng qua là hai trăm năm sáu mươi tuổi, đến lúc đó không thể đột phá Trúc Cơ kỳ, chính là lúc thọ nguyên đã tiêu hao hết, sinh mệnh quy hư.

Mộc Thượng Khanh lo lắng chính là như thế, trong bốn người con cháu có Trúc Cơ kỳ tu vi, ngoại trừ Mộc Chí Tín tuổi tác hãy còn trẻ ra, ba người kia đều là số tuổi hơn trăm mấy chục. Ba người này đều là tu vi của Trúc Cơ trung kỳ, đã chú định cuộc đời này vô vọng Kim Đan. Tương lai của Mộc gia chỉ có ký thác trên người trẻ tuổi.