- Lâm đạo hữu, chúng ta đi thôi! Cứ xem như ta ném những linh thạch kia cho chó ăn!
Nói xong, hắn ta lại bảo Lâm Nhất đi theo mình.
Bạch Tán Nhân bị mắng liền đen mặt, chòm râu run rẩy líu lưỡi nói:
- Tiểu tử nói cũng không tích đức...!
Thấy Lâm Nhất nhìn ông ta cười chắp tay rồi dẫn đám người phía sau theo Phan Văn Hiên rời đi. Ông ta không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng tránh sang một bên. Những người ngoài đi xa, lão già trước sau vẫn nhìn theo một lúc lâu mới lộ vẻ đắc ý vuốt râu đi theo.
Trên đường đi, Lâm Nhất tránh không được bắt chuyện với Phan Văn Hiên. Người này chính là người quận Tế Thủy ở Đại Hạ, sinh ra trong một gia tộc tu tiên xuống dốc. Trong gia tộc kia chỉ có ba người bước vào con đường tu luyện, đây vẫn là nhờ vào huyết mạch của tổ tiên kéo dài, khiến cho Phan Văn Hiên trở thành một trong những tu sĩ Luyện Khí trong tộc.
Đáng tiếc là, gia tộc không còn vinh quang như năm đó, công pháp đan dược thiếu thốn khiến người ta không nhìn thấy được tiền đồ tu luyện. Vì vậy, Phan Văn Hiên lại đi du lịch khắp nơi, muốn bái nhập tiên môn để có thể bước xa hơn trên tiên đạo.
Những tu sĩ như vậy có rất nhiều, tất cả đều có giấc mộng có thể bái nhập tiên môn một bước lên trời. Nhưng những tiên môn kia không dễ vào, những người tu vi thấp sẽ không cần, không có ai tiến cử cũng không nên, không đến thời điểm tuyển đồ đệ cũng không cần. Sau khi Phan Văn Hiên đi xung quanh mới nghe được một tin tức, sắp đến thời điểm Ẩn Nguyên tông thu đồ đệ. Đây là một môn phái nhỏ nên quy định tuyển chọn không nhiều, là nơi thích hợp để cho rất nhiều tán tu tới.
Tán tu xuất thân thấp hèn lại không có chỗ nương tựa, nếu muốn có môn phái che chở, gia nhập những môn phái nhỏ, vẫn có thể xem là một con đường tắt của những tán tu này! Phan Văn Hiên lại lưu lạc tới mức trở thành một tán tu như vậy.
Sau khi tìm tới trấn Lạc Hà, Phan Văn Hiên lại hỏi thăm chỗ của Ẩn Nguyên tông, gặp phải Bạch Tán Nhân có tướng mạo hiền hoà mới bị ông ta trêu đùa một hồi, dùng mười viên linh thạch đổi lấy đường đi vào trong núi.
Linh thạch không dễ có, tất cả đều do trong tộc để lại mà bị mất trắng như vậy, nhưng không được trả lại như hắn ta nghĩ. Trong lúc tức giận, Phan Văn Hiên lại đuổi theo Bạch Tán Nhân đòi linh thạch.
Phan Văn Hiên tu vi không cao, cũng không làm gì được đối phương. Bạch Tán Nhân cũng không thể làm gì được hắn ta, không thể làm gì khác hơn là trốn xa. Khi hai người đang dây dưa, lại gặp phải đám người Lâm Nhất.
Mặc dù tức giận đối phương nói dối nhưng cũng chỉ có thể trách mình kinh nghiệm không sâu, mắt thấy không có hy vọng lấy lại linh thạch, Phan Văn Hiên tức giận cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện này.
Mặc dù Phan Văn Hiên không nhìn ra tu vi của Lâm Nhất, cũng không nghĩ đối phương là cao nhân. Tuổi tác rõ ràng như vậy, cho dù tu vi có cao hơn mình cũng có giới hạn. Cộng thêm tuổi tác hai người gần bằng nhau, nói chuyện cũng bớt câu nệ hơn.
Bị Bạch Tán Nhân làm cho tức giận, cuối cùng cũng có một người để nói chuyện, có thể nói là Phan Văn Hiên có hỏi có đáp.
Từ lúc Lâm Nhất mười ba tuổi đã phải một thân một mình trưởng thành đến nay, những người cùng lứa tuổi không thể có tâm trí bằng hắn. Sau khi dùng lời lẽ âm thầm thử đối phương, hắn thấy đối phương không giống người có tâm cơ thâm trầm nên cũng tin tưởng lời đối phương nói là thật.
Thăm dò được lai lịch của đối phương, Lâm Nhất cũng bớt e ngại. Hắn nhớ lại bản đồ của Đại Hạ rồi nói:
- Văn Hiên đạo hữu, chuyến này ta đi chỉ muốn qua trấn Lạc Hà tới Tây Phượng Sơn. Ta biết đại khái vị trí của Ẩn Nguyên tông ở đâu, hay là chúng ta cùng đi vậy?
Phan Văn Hiên vui vẻ nói:
- Rất tốt! Đạo huynh biết đi cách tới sơn môn Ẩn Nguyên tông sao?
Lâm Nhất lắc đầu, nói:
- Ta chỉ biết vị trí đại khái của nó thôi, tự đi tìm chắc cũng ra!
Phan Văn Hiên tò mò quay đầu liếc nhìn, cười nói:
- Đạo huynh xem bản địa đồ mới cho là như thế sao?
Có gì không đúng? Lâm Nhất từ chối cho ý kiến.
- Nếu như biết bay, có bản địa đồ ở trong tay thì tìm được những tiên môn là chuyện dễ dàng. Nhưng tu vi của ngươi và ta có hạn, chỉ có thể dựa vào hai chân để đi thôi! Phía đông của Trấn Lạc Hà có rất nhiều dãy núi lớn nhỏ trải dài vạn dặm, cho dù biết được đại khái chỗ của tiên môn, nếu không có cách thức tỉ mỉ xác thực thì không biết phải tìm bao lâu mới có khả năng tìm được những tiên môn đó!
Chắc Lâm đạo hữu này không biết nhiều hơn mình, trong lời nói của Phan Văn Hiên có chút thất vọng.
- Đạo hữu có nghe nói qua Tây Phượng Sơn chứ?
Lâm Nhất không ngừng bước, dường như có điều suy nghĩ lại hỏi.
- Không.
Phan Văn Hiên trả lời rất dứt khoát. Hắn ta cũng không quay đầu đã nói tiếp:
- Đạo hữu đi Tây Phượng Sơn làm gì? Ta không có nghe nói có tiên môn nào nằm ở vị trí Tây Phượng Sơn cả?
Một đỉnh núi lại có tên núi, trong hàng nghìn hàng vạn núi lớn với vô số núi non trùng điệp, Phan Văn Hiên không biết cũng không có gì lạ. Nhưng ở trong ngọc giản của Giang trưởng lão chỉ nói về vị trí của Tây Phượng Sơn, nhưng không nói rõ đường đi, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Lâm Nhất cũng hơi bất an, có thể đi cùng Phan Văn Hiên là quyết định đúng đắn. Hắn ta không phải nhận được cách vào núi từ chỗ của Bạch Tán Nhân sao?
Sau khi nói sơ qua ý định của mình, Lâm Nhất lại hỏi:
- Tại hạ đến từ hải ngoại nên còn rất xa lạ với Đại Hạ, vẫn mong Văn Hiên đạo hữu chỉ giáo nhiều hơn!
Phan Văn Hiên mất linh thạch nên trong lòng vốn còn có oán khí, có lẽ khi nói chuyện cùng Lâm Nhất, thấy đối phương tu vi cao với mình nhưng giọng điệu lại hiền hoà, liền có thiện cảm với hắn lại có ý muốn kết giao. Có một bạn đồng hành tu vi cao vốn khiến cho người ta kiêng kỵ, nếu như qua lại tốt, khi gặp phải bất ngờ tối thiểu có một cánh tay mạnh mẽ viện trợ.
Tạm thời ném được mất linh thạch sang một bên, Phan Văn Hiên nói chuyện càng nhiều hơn. Có một người tu vi cao hơn mời mình chỉ dạy, hắn ta cũng vui vẻ:
- Đạo huynh có chuyện gì cứ nói, không cần khách sáo!
Không thể vì trong tay có bản đồ và lời nhắn lại của Giang trưởng lão mà tùy ý đi được. Gặp phải một tu sĩ địa phương có thể nói chuyện được, vẫn cần phải thỉnh giáo nhiều thì thỏa đáng hơn. Lâm Nhất nhân cơ hội hỏi:
- Đạo hữu có biết gia tộc tu tiên Mộc gia không?