Vô Tiên

Chương 59: Trấn Thiên Bình (1)




Trấn Thiên Bình nhỏ hơn trấn Thái Bình, là một trong bốn trấn của huyện Tứ Bình. Trấn nhỏ nằm ở trong một sơn cốc, một đường lớn ngang từ đông sang tây, hai đầu có doanh trại, có lính gác canh giữ phía ngoài cửa trại.

Đây thật sự một trấn nhỏ ở biên thùy.

Sơn thôn đi lại trên đường mặc trang phục khác nhau, trên gương mặt đều lộ vẻ chất phác. Cả con đường dài hai ba dặm, hai bên có rất nhiều cửa hàng, đám người mặc đủ màu sắc lui tới không dứt. Cả con đường dài rất náo nhiệt.

Khi đi ở trên đường, Lâm Nhất không khỏi nhớ tới lão Lư. Hắn nhớ lão Lư từng nói qua, con của hắn làm thợ rèn ở trấn Thiên Bình này. Có thể hắn có thể mượn cơ hội này đi thăm mới được.

- Đến rồi! Lại đây!

Lâm Khai Cừ vui vẻ lớn tiếng nói.

Lâm Nhất nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy trước mặt là một hiệu thuốc. Hắn thả túi trên người xuống nói:

- Thúc phụ, ta đi tới đầu đường bên kia hỏi thăm một người quen, một lát nữa sẽ trở lại.

- Được! Ngươi đi đi!

Lâm Khai Cừ sảng khoái đáp.

- Ca nhanh về nhé!

Thúy nhi khoát tay với Lâm Nhất.

Lâm Nhất cười gật đầu, đi về đầu phố phía đông.

Hắn vừa đi vừa nhìn, đi không xa đã thấy một cửa hàng rất có khí thế ở đường phía bắc – cửa hàng ngọc Tiếu Ký. Lâm Nhất không khỏi nhớ tới Tiếu chưởng quỹ. Sau khi bèo nước gặp nhau, chẳng qua là duyên tới duyên mất, không cần thiết phải gặp lại nữa. Trên mặt hắn khẽ cười, chân vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đủ loại người vây quanh các quầy ăn vặt.

Trước quầy bán đồ chơi bằng đường có mấy đứa bé đang trợn tròn mắt, thèm thuồng...

Phố phường đủ sắc thái cũng không phải là trường hợp cá biệt.

Dần dần đi tới cuối đường, trong tai của Lâm Nhất truyền đến tiếng gõ. Hắn theo tiếng động nhìn lại, thấy một cửa hàng rèn xuất hiện ở trước mặt. Cửa hàng không lớn, trên ván phía trước có xếp từng hàng cày, cuốc bằng sắt, trên kệ gỗ bên cạnh còn treo một ít dụng cụ cắt gọt.

Ở lò lửa đang đỏ rực trong góc cửa hàng có một nam tử khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặt đỏ bừng, lông mày rậm mắt to, cánh tay để trần, cơ bắp toàn thân lộ rõ, đang ra sức vung búa đánh xuống.

Theo tiếng gõ, tia lửa bắn ra khắp nơi.

Nhân lúc nam tử rèn sắt lau mồ hôi, Lâm Nhất cười hô một tiếng:

- Lư đại ca!

Nam tử kia nghe tiếng ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ. Hắn kẹp cục sát trong tay bỏ vào trong lò lửa, lớn tiếng nói:

- Đây không phải là Tiểu Nhất sao? Ha ha! Lại cao hơn rất nhiều rồi nhỉ! Hôm qua, phụ thân ta còn nhắc tới ngươi đấy, nhanh tới đây...!

Tiếng cười sang sảng còn chưa dứt, nam tử kia đã vung cánh tay rắn chắc, chào hỏi Lâm Nhất.

Nam tử kia chính là Lư Mãnh con trai của lão Lư, tính tình hào sảng, rất thích Lâm Nhất.

Lư Mãnh đưa Lâm Nhất ra tiểu viện sau cửa hàng, nhìn thấy lão Lư đang bế cháu trai. Ông rất vui mừng và bất ngờ, không cần nói tới cuộc nói chuyện của hai người không gặp mặt.

...

Lại nói Lâm Khai Cừ dẫn theo Thúy nhi đi vào hiệu thuốc, bên trong có không ít người đang bốc thuốc khám bệnh. Lão tiên sinh ngồi sau bàn đang nhắm mắt suy nghĩ, trên gương mặt bệnh nhân bên cạnh đầy sốt ruột. Trong hiệu thuốc, tiểu nhị đang bận rộn ra vào không ngừng.

Hai cha con Lâm Khai Cừ đeo túi đứng ở trong cửa hàng có vẻ rất chướng mắt. Một nam tử gầy yếu mặc trường sam, để râu dê từ sau quầy cao đi ra lên tiếng hỏi:

- Các ngươi bán dược liệu à?

Giọng hắn lanh lảnh đã dọa cho Thúy nhi sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng phụ thân.

- Chưởng quỹ! Tại hạ từng tới bán thảo dược nhiều lần rồi.

Lâm Khai Cừ vội vàng gật đầu, cười.

Sắc mặt nam tử gầy yếu không hề thay đổi “Ừ” một tiếng, gọi một tiểu nhị và căn dặn:

- Dẫn bọn họ qua bên kia!

Một tiểu nhị chạy tới kiểm tra dược liệu do hai người mang tới. Lâm Khai Cừ cẩn thận mở thảo dược trong túi ra, để dưới đất Tiểu nhị này cầm cái cân trong tay, một tiểu nhị khác cầm bút và sổ sách, cũng đi tới.

- Cân rưỡi Kỳ Bà Đằng, Diệp Thiếu Đằng ướt, giảm hai phần, tính là một cân hai lạng.

Tiểu nhị cầm cân lật đống thảo dược trên mặt đất, vừa miễn cưỡng kéo dài âm báo số cân. Tiểu nhị cầm bút đứng bên cạnh nhanh chóng ghi chép.

- Thạch Hợp Thảo hai cân ba lạng, rễ Diệp Tiểu Nhi ướt, giảm ba phần, tính một cân sáu lạng... cam thảo núi... giảm một phần, tính một cân hai lạng...

Trên mặt Lâm Khai Cừ cười lấy lòng nhưng vẻ mặt có chút bất an nhìn chằm chằm vào tiểu nhị báo số lượng kia.

Thúy nhi mím môi, tức giận bất bình nhìn hai tiểu nhị nhẫn tâm này. Những thứ này đều là dược liệu tốt do mình tự tay phơi khô, sao đến trong mắt của đối phương lại trở nên tệ như vậy chứ!

- Khụ khụ! Chưởng quỹ ở đây không?

Một giọng nói nặng nề từ ngoài cửa vang lên, mang theo âm đờm nặng nề.

Lập tức có một nam tử mặc quần áo gọn gàng xuất hiện ở cửa. Người này hai mươi, ba mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, túi mắt sưng phù, trong đôi mắt cá chết hiện lên màu xanh trắng, ánh mắt dại ra vô thần.

- Không biết Lý công tử có gì căn dặn?

Trên gương mặt chưởng quỹ nặn ra một nụ cười, vội bước tới đón.

Lý công tử đảo mắt một vòng và hừ một tiếng. Lúc này từ phía sau Lý công tử có hai người lách ra, một người mặt dài và một người mặt tròn, đều có vẻ mặt ngang ngược.

- Công tử nhà ta có hơi mệt nhọc, đờm nhiều, nhanh đi chuẩn bị thuốc tốt bổ dưỡng đi!

Nam tử mặt gân cổ nói.

- Mời Lý công tử ngồi xuống bên này, đợi một lát!

Chưởng quỹ liên tục căn dặn tiểu nhị, sau đó lại cẩn thận muốn dẫn đối phương sang bên cạnh ngồi xuống.

Lý công tử nhìn lướt qua một lượt với vẻ mặt chán ghét. Gã không để ý tới chưởng quỹ, cứ đứng ở cửa hiệu thuốc không đi. Có người lấy thuốc khám bệnh đều phải cẩn thận vòng qua bên cạnh.

Vẻ tươi cười của chưởng quỹ trở nên khó coi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười gượng vài tiếng, hầu hạ bên cạnh không dám nhiều lời.

Mà lúc này, hai tiểu nhị cũng thu xong thảo dược, bắt đầu thanh toán cho Lâm Khai Cừ.