Vô Tiên

Chương 589: Thoát khỏi sự vây khốn (2)




Sâu trong lòng đất động, Lâm Nhất nắm tay Từ Tử Huyên bơi về phía trước. Hang sâu dưới đáy hồ càng lúc càng gần lúc, cửa động chật hẹp làm cho hai người không thể không áp sát vào nhau.

Bầu ngực vô tận mềm mại, hai tay vòng ở vai của Lâm Nhất, mái tóc đen quấn tới dưới cằm của hắn làm mùi thơm ngát phả vào mũi, giọng nói kia khẽ thì thầm:

- Cám ơn ngươi đã dẫn theo ta đi trong đêm tối! Cả cuộc đời này như vậy cũng đủ rồi!

Cơ thể của Lâm Nhất không nhịn được lại run rẩy, hắn bị Từ Tử Huyên ôm chặt, Hai hàng nước mắt rơi xuống lồng ngực nóng như muốn đốt cháy ý chí của con người!

Dường như qua rất lâu lại có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi, Lâm Nhất đã dẫn theo Từ Tử Huyên lao ra khỏi hồ sâu, lại nghe được phía dưới có người bất ngờ kêu lên:

- Sư tỷ!

Hai người rơi vào trên khe núi, đối mặt với đám người qua đón. Hai người kín đáo buông nhau ra. Vẻ mặt Lâm Nhất vẫn tươi cười. Từ Tử Huyên vẫn trầm tĩnh!

Mộc Thanh Nhi cùng Du Tử Tiên được Mạnh trưởng lão phái người gọi về. Hai tỷ muội vui mừng gặp lại sau kiếp nạn, tất nhiên có rất nhiều chuyện nói không hết!

Hoằng An ngồi ở trên một tảng đá, bên cạnh có một đám đệ tử vây quanh. Sau khi gặp được kỳ ngộ này, hắn ta không tránh khỏi phải kể lại cho mọi người.

Bất giác mà trời tối rồi. Sau khi ăn cơm chiều, Lâm Nhất mới biết được trong những lúc hắn không ở đóp đã xảy ra nhiều chuyện như vậy!

Bóng đêm dày đặc, mưa phùn nhẹ nhàng tung bay.

Bên ngoài viện, Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong đi theo Lâm Nhất tới dưới tán cây. Cách đó không xa là Trình Phác vẫn đi theo.

- Nguyên Thanh, ngươi đã quyết định rồi sao?

Giọng điệu Lâm Nhất hiền hoà hỏi.

Nguyên Thanh cố cười một tiếng, có chút thấp thỏm nói:

- Chỉ sợ sư thúc không đồng ý!

Lâm Nhất giơ tay đập nhẹ xuống đầu vai của Nguyên Thanh, cười nói:

- Ngươi còn lớn tuổi hơn ta, kiến thức cũng không ít hơn ta. Mỗi người đều có con đường riêng mà mình phải đi. Ngươi như vậy, ta cũng như vậy, Nguyên Phong cũng vậy. Nếu ngươi có quyết định, ta tất nhiên đều sẽ đồng ý!

Lâm Nhất thật sự không nghĩ tới Nguyên Thanh muốn ở lại Đại Hạ. Đối phương kính trọng mình, hắn cũng không quen làm trưởng bối, cũng không thích ép buộc người khác.

Nếu như ngươi xem đối phương là huynh đệ tốt, bạn tốt, khi đối phương đưa ra quyết định của mình, điều ngươi muốn làm không phải là nhắc nhở, khuyên nhủ và lo lắng, mà là hiểu và ủng hộ hắn. Vì vậy, Lâm Nhất căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện phản đối quyết định của Nguyên Thanh. Ngoài ra, sau này bản thân mình cũng có khả năng giúp đỡ một tay.

- Nguyên Phong, ngươi có muốn ở lại không?

Lâm Nhất hỏi.

Nguyên Phong lắc đầu, cười nói:

- Ta muốn về đỉnh Tiên Nhân, sư đệ ngươi thu nhận quá nhỏ tuổi, ta không quay về sao được?

Lâm Nhất lại vỗ vào vai Nguyên Phong, khẽ gật đầu nói:

- Làm phiền rồi!

Nhìn ba người nói chuyện, Trình Phác đứng cách đó không xa lại âm thầm kinh ngạc. Ở trong mắt ông ta coi Nguyên Thanh như người trời, nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại giống như đứa bé vậy. Lâm Nhất này rõ ràng không lớn tuổi lắm nhưng thần thái hiền hoà, cũng không thể hiện sự cao giá của trưởng bối, lời nói cử chỉ rất tự nhiên lại khiến người ta không dám khinh thường.

- Sư thúc, đây là Trình huynh!

Nguyên Thanh vẫy tay về phía Trình Phác, người này vội vàng đi tới ôm quyền nói:

- Ra mắt Lâm sư thúc!

Lâm Nhất thoáng ngẩn người ra, chắp tay nói:

- Trình huynh không cần khách sáo như vậy! Cứ gọi ta Lâm Nhất là được!

Trình Phác nghiêm mặt nói:

- Ta với huynh đệ Nguyên Thanh ngang hàng. Sư thúc của huynh đệ Nguyên Thanh chính là sư thúc của Trình Phác!

Nguyên Thanh cười đắc ý, có chút tán đồng nói:

- Sư thúc yên tâm đi! Ở trong chốn giang hồ Đại Hạ, vãn bối của ngươi sẽ càng ngày càng nhiều!

Lâm Nhất liếc nhìn Nguyên Thanh rồi nhìn Trình Phác mỉm cười ra hiệu. Sau khi biết lai lịch của ông ta, biết rõ đối phương cũng là một người tính tình ngay thẳng, hắn cũng không tiện nói gì nữa.

Lâm Nhất quan sát Trình Phác từ trên xuống dưới, còn nói thêm:

- Trên người ngươi vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, tranh thủ thời gian ta giúp ngươi điều trị một lát. Sau này, Nguyên Thanh ở trong giang hồ sẽ không thể thiếu được sự giúp đỡ của ngươi. Ta nói tiếng cám ơn trước!

Nói xong, hắn cúi người trịnh trọng thi lễ.

Trình Phác vội vàng tránh sang bên không dám nhận lễ. Ông ta nghĩ, người trẻ tuổi này quả nhiên không tầm thường. Không chỉ một lời nói ra bệnh bên trong người ông ta, còn muốn thi triển thủ đoạn giúp loại bỏ căn bệnh, còn lấy giọng điệu trưởng bối ân cần nhắc nhở, thậm chí còn dùng lễ nghĩa thoải mái như vậy. Lúc này, ông ta cũng không còn dám khinh thường Lâm Nhất nữa.

Mấy người nói chuyện một lát, Lâm Nhất lại bị Mạnh Sơn mời đi.

Trong sân nhỏ hẹp, ở dưới một tàng cây khác, Mạnh Sơn có chút do dự nói:

- Có một số việc ta cần nói với Lâm huynh đệ một chút, hôm nay ta giao đấu cùng những người giang hồ Lan Lăng, từ lời nói của bọn họ biết được, tiên môn của Đại Hạ rất nhiều, người bình thường cũng chỉ biết một chút. Nếu không, làm sao có cách nói tiên môn không để ý tới chuyện thế tục? Chỉ là người này tuyệt đối không nghe nói qua có Mộc gia của Tây Phượng Sơn. Xem tình hình này, bọn họ không giống giả vờ, mà thật sự không biết tới chỗ này. Vậy phải làm thế nào cho phải?

Lâm Nhất dĩ nhiên đã biết được chuyện Lan Lăng minh đến đây trả thù, nhưng lại mới nghe được nghi ngờ của Mạnh Sơn lần đầu. Trầm tư một hồi, hắn nói:

- Trong ngọc giản mà Giang trưởng lão để cho ta có nói, Mộc gia ở Tây Phượng Sơn chính là nơi cuối cùng mà chúng ta phải tới, chuyện này tuyệt đối không thể giả được. Cách phía đông bến Lan Lăng bốn ngàn dặm có một trấn Lạc Hà. Giang trưởng lão có nói, sau khi đến nơi này lại có thể tìm được Tây Phượng Sơn. Ta cho rằng chỗ ở của tiên môn cùng gia tộc, người bình thường tuyệt đối không thể nào tùy ý biết được. Những người giang hồ có chỗ không biết cũng là bình thường. Mạnh trưởng lão đảo không cần quá để ý!

Mạnh Sơn nghe vậy cũng nói phải. Lâm Nhất nói tiếp:

- Ta vốn là người tu đạo, năm đó khi đi theo sư phụ cũng chỉ làm một ít phù trợ giúp lúc nguy khốn nhưng bản thân không dính chuyện phàm tục. Ta nghĩ tiên môn cũng vậy, có lẽ điều này đã được giao hẹn sẵn! Nếu không, sau khi tu luyện thành công lại trở về làm mưa làm gió, chẳng phải là hành vi khiến trời giận người oán sao? Người của Lan Lăng minh nói là thật, đây cũng là một chuyện tốt!

Không vào trong tiên môn của Đại Hạ, tất nhiên sẽ không biết được quy định những tiên môn này, đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Nhất. Giống như Tế Hải tông trên Bắc Tế đảo kia, ở trên đảo một nhà độc quyền, tùy ý hoành hành, không người nào hỏi đến! Có thể thấy được tu hành giả chưa chắc đã phải là người tu dưỡng đức hạnh!