Nguyên Thanh đứng chắp tay, sắc mặt thản nhiên, có vài phần phong thái của Lâm Nhất ngày trước.
Nguyên Phong đáp một tiếng và đứng sóng vai với Nguyên Thanh, hai người nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng rút trường kiếm sau lưng ra.
Thấy thế, Mạnh Sơn bất đắc dĩ phất tay một cái, mọi người vội tránh ra, để lại một khoảng đất trống. Nguyên Thanh cao giọng nói:
- Thù hận giữa ta với Lan Lăng minh đã kết, ngày hôm nay không thể tránh được phải đánh một trận. Mặc dù tình thế bắt buộc mà khí thế mạnh hơn người. Các vị nhiều người, thứ lỗi cho không thể dùng tưng chiêu theo hầu! Xin mời!
- Càn rỡ! Đúng là càn rỡ!
Phó Chính Nam tự biết mình không phải là đối thủ, nhưng lần đầu thấy được người còn càn rỡ hơn mình, hắn ta khàn giọng kêu lên:
- Thiết vệ Lan Lăng nghe lệnh! Giết tiểu tử này cho ta!
- Khoan đã!
Lão già râu đen lớn tiếng quát:
- Hai tiểu tử miệng còn hôi sữa không biết trời cao đất rộng, cuồng vọng đến cực điểm! Hôm nay để cho lão phu tới thu thập ngươi!
Một lão già râu bạc khác cũng giận dữ. Hai đại trưởng lão Hình Đường đều tức giận. Chưa bao giờ có người trẻ tuổi nào dám càn rõ ở trước mặt bọn họ như vậy!
Bốn bóng người thoáng va chạm vào nhau, hai già hai trẻ tách ra thành từng đôi chém giết.
Bốn người giao đấu khác hẳn với lúc trước. Hai sư huynh đệ Nguyên Thanh đều cầm trường kiếm trong tay, trong tầm mắt chỉ thấy ánh kiếm loang loáng với hơi lạnh khiếp người. Hai lão già quá kiêu căng vẫn dùng tay không.
Qua mấy hiệp, trong lòng hai lão già lại thầm kêu khổ. Đối phương có chiêu kiếm kỳ lạ lại sắc bén, khiến cho bản thân không có cách nào thi triển ra chiêu thức, ra quyền đều bị cản tay.
Không chú ý tới thể diện nữa, lão già râu đen đưa hai tay vỗ vào ngực. Ngay lập tức trên tay dã có thêm đôi găng tay thép với ánh bạc chớp hiện. Bộ găng tay này che đi cánh tay, phía trước còn có năm cái gai sắc bén. Hai tay liền có mười cái gai khiến cho lòng người khiếp sợ, chộp về phía trên người Nguyên Thanh.
Mà lão già râu bạc lại xoay tòn, cánh tay rung lên. Một thanh nhuyễn kiếm giống như con rắn độc xoay người, đột nhiên đâm về phía cổ họng Nguyên Phong.
Nguyên Thanh thấy đối phương sử dụng ra bản lĩnh thật sự thì khẽ cười một tiếng. Hắn tập Huyền Nguyên Kiếm Pháp đã lâu, cuối cùng có cơ hội thi triển thì làm sao chấp nhận buông tha. Một chiêu “Vô Phong” được dùng ra. Vô số kiếm quang lập tức bảo vệ các vị trí quan trọng trên người, lại lập tức ra một chiêu “Vô Thủy”. Có những tiếng “Đinh đinh đang đang” kêu loạn, biến thế tấn công của đối phương thành vô hình.
Nguyên Phong thấy sư huynh như vậy, trong lòng cũng ngứa ngáy khó chịu. Từ sau khi tự Lâm Nhất truyền thụ Huyền Nguyên Kiếm Pháp cho hai huynh đệ hắn, chiêu số tuy ghi nhớ thành thạo nhưng vì trên thuyền nhiều người bất tiện nên khó có thể tập luyện. Bây giờ không cố kỵ nữa, bản thân hắn chạy không ngừng giống như một trận gió, trường kiếm trên tay giống như sấm sét đánh xuống, hóa thành từng đường kiếm khí cuốn ra. Đây chính là thức thứ ba của Huyền Nguyên Kiếm Pháp...”Vô Sơn”.
- Đinh...
Một tiếng động trong trẻo vang lên, nhuyễn kiếm của lão già râu bạc giống như bị chém trúng bảy tấc, không thể công kích được nữa!
Hai trưởng lão Hình Đường Lan Lăng minh âm thầm kêu khổ. Vừa rồi mới đánh nhau chết sống một trận, vốn tưởng rằng cao thủ của đối phương cũng chỉ có như vậy, đối thủ chân chính chỉ có một mình người trung niên kia mà thôi, không đáng để lo ngại. Nguyên Thanh này có võ công mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh hơn được. Nhưng hôm nay bọn họ mới hiểu được mình đã sai rồi! Hai người trẻ tuổi này đều có tu vi cảnh giới cao nhất, không chỉ tu vi nội công khiến cho người ta chấn động, võ công chiêu thức cũng khiến cho người khó có thể ứng đối. Phóng tầm mắt ra giang hồ Đại Hạ, còn có người nào là đối thủ của hắn? Sợ rằng bốn vị trưởng lão Hình Đường hợp lực mới có thể thắng được một chút!
Hôm nay không thể giống như trước kia. Hai huynh đệ Nguyên Thanh thi triển ra Huyền Nguyên Kiếm Pháp cũng không thua kém Lâm Nhất ở đỉnh Tiên Nhân lúc trước. Phải biết rằng hai người đều đã đả thông kinh mạch tiên thiên, từ nhỏ đã tu luyện nội công nên bây giờ thi triển ra kiếm pháp, chiêu thức tuy có ngây ngô nhưng uy lực của chiêu kiếm lại phát huy được ba tới năm phần, võ công phàm tục làm sao có thể so sánh được.
- Hôm qua đấu với Phó Chính Nam chỉ kiếm pháp đơn giản, còn chưa có thể tận hứng. Sư thúc nói một chiêu cuối cùng “Ngân Hà Đảo Quải” có uy lực kinh người, lại thử một lần xem sao?
Sau khi Nguyên Thanh ép đối thủ lùi về phía sau mấy bước, chân khí trong cơ thể phát ra dao động, lại theo cánh tay rót vào trường kiếm...
“Oong" một tiếng, trường kiếm bạo phát ra kiếm quang chói mắt dài gần ba tấc, mang nhiều đóa kiếm hoa, giống như sao dày đặc khắp bầu trời với thanh thế kinh người!
Khi bước chân Nguyên Thanh quay lại, trường kiếm xoay chuyển vang lên những tiếng gió thổi “vù vù”, những điểm sao dày đặc giống như ngân hà rơi xuống đất lại vội vàng rời đi.
Lão già bên phía đối phương thấy tình thế không ổn, hai tay bảo vệ vị trí quan trọng trước ngực, đầu ngón chân điểm xuống đất lại nhanh chóng lùi lại. Nhưng những kiếm quang kia như bóng với hình, ầm ầm lao tới...
- Ầm...!
Một tiếng chấn động vang vọng trời cao, kiếm quang kia lao nhanh rồi đột nhiên nổ tung, đánh cho chỗ lão già đứng tạo thành một hố to ba thước vuông vắn.
Trong lúc tất cả mọi người ở đó đang ngạc nhiên, tay Nguyên Phong thoáng chậm lại, lão già còn lại bên đối phương xem trung thời cơ không dám chậm trễ, cuối cùng lại lao thẳng về phía sau, nhảy ra bên ngoài sân.
Tất cả mọi người đều không chớp mắt nhìn cái hố trên mặt đất, ngay cả Nguyên Thanh cũng hơi ngây người, âm thầm kinh ngạc thán phục không thôi! Chiêu kiếm này đúng là có uy lực siêu phàm, sư thúc nói không sai!
- Leng keng!
Một găng tay thép mang theo phần tay cụt rơi xuống cách đó không xa, trưởng lão Hình Đường của Lan Lăng minh cuối cùng lại bị một chiêu của Nguyên Thanh chém thành mảnh nhỏ!
Cánh tay Nguyên Thanh rung lên, kiếm quang phun ra nuốt vào không ngừng. Hắn vẫy trường kiếm một cái, bất đắc dĩ nói:
- Cuộc ân oán này càng không thể cứu vãn được rồi!