Trên con đường lớn trong núi, nhóm người cưỡi ngựa chậm rãi dừng lại.
Con đường phía trước đã bị đá lớn ngăn cản, Phó Chính Nam dễ dàng thúc ngựa lách qua một khe hở và, âm thầm chửi bới. Tiểu tử Nguyên Thanh kia, ngươi đừng có bị núi đá sụp xuống đập chết đấy! Ngươi mà chết, những kẻ đi cùng ngươi sẽ không tránh thoát đâu!
Lúc này đám người của Thiên Long phái hoàn toàn không biết một nguy cơ mới đang đến gần. Sau khi bọn họ tìm được chỗ dừng chân trong khe núi, Mạnh Sơn liền muốn phái người quay về sơn động kia, một là báo cho hai người Nguyên Thanh trở về ăn uống, nghỉ ngơi một lát, hai là xem có tin tức của những người ở trong động kia hay không.
Mộc Thanh Nhi xung phong nhận việc, muốn đi một chuyến, bất luận là Lâm Nhất hay Từ Tử Huyên, đều là người có ân có tình với mình, nàng tất nhiên không yên lòng. Mạnh Sơn lại sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bảo Du Tử Tiên đi cùng.
Hai người đi không lâu, trời âm u lại có từng giọt mưa lác đác rơi xuống, làm cho trong lòng mọi người tự nhiên lại lo lắng hơn!
Một gian nhà thấp bé không chịu nổi đá lớn rơi xuống mà bị đè bẹp. Mạnh Sơn đi tới dưới cây lớn trong sân, nhìn quanh một vòng mới nhịn không được lại vuốt râu và thở dài. Trên đường đi đã chết bao nhiêu đệ tử! Trở lại mình nên ăn nói thế nào với chưởng môn sư huynh đây! Lúc này đã vào Đại Hạ, không ngờ lại gặp phải thiên tai này.
Chuyến này cuối cùng còn phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn đây! Trong lòng Mạnh Sơn hoảng loạn. Sau khi đến trên biển đã xảy ra rất nhiều chuyện cũng làm cho ông thấy bất lực. Nếu như Lâm Nhất thật sự không về, Mạnh Sơn ở Đại Hạ có khác nào một người mù. Có lẽ cuối cùng sẽ may mắn tìm được Mộc gia trong lời đồn kia, nhưng phải đợi tới khi nào chứ!
Sớm biết như vậy, mình đã bảo Lâm Nhất vẽ ra vị trí của Mộc gia, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Tất cả hy vọng đều gửi gắm trên một mình Lâm Nhất! Trước kia là Mạnh mỗ có lỗi với ngươi, bây giờ ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy. Nếu không... Nếu không ngươi bảo ta nên làm thế nào cho phải đây!
- Sư thúc, đệ tử vừa mới hỏi thăm...
Quý Thang đi tới.
Mạnh Sơn đang không ngừng suy nghĩ liền xoay người hỏi:
- Có thể nghe được những gì?
Quý Thang với dáng người vạm vỡ, còn muốn rắn chắc hơn Mạnh Sơn, cũng cao hơn. Trong cử chỉ lộ ra khí thế trầm ổn, thể hiện ra hết phong thái của cao thủ giang hồ. Hắn nói:
- Sơn động này tồn tại đã lâu, sơn thôn ở đây đều biết đến chỗ này. Có người nói sơn động này thông với sâu trong lòng đất, nối liền với biển lớn. Còn có người nói, nước sông dưới thung lũng này cũng nối liền với sơn động đó. Nhưng rốt cuộc thế nào thì chưa được xác nhận.
Sau khi Mạnh Sơn nghe xong, ánh mắt nhìn về phía xa, nhíu mày nói:
- Lâm Nhất không trở lại thì chờ đợi thêm. Được cái chỗ này cách sơn động không xa, ngươi thu xếp ổn thỏa cho mọi người, chúng ta không biết còn phải ở chỗ này bao lâu đâu!
Quý Thang chắp tay nói vâng. Hắn biết điều Mạnh trưởng lão lo lắng nên trấn an nói:
- Nếu như chỉ có chủ tớ Hoằng An cùng Từ sư muội bị cuốn vào trong sơn động này, chúng ta cũng không dám có hy vọng gì xa vời. Nhưng Lâm Nhất khác hẳn người thường. Có hắn ở đó, có lẽ chuyện này chỉ là một lần sợ bóng sợ gió thôi!
Mạnh Sơn chỉ lặng lẽ gật đầu, ông tình nguyện tin tưởng lời Quý Thang nói là sự thật.
- Các sư huynh đệ có thể ở trong nhà này, tuy chật chội nhưng có thể che gió tránh mưa là đủ vậy! Chỉ là Tạ tiểu thư kia lại không dễ thu xếp. Nàng một cô nương xa lạ, nếu ở chung một chỗ với chúng ta sẽ không thích hợp lắm!
Quý Thang nói và ra hiệu về phía hai nữ tử khác đang ngồi trên tảng đá dưới cây lớn bên ngoài viện. Hai nàng đang nói chuyện cũng không biết là nói gì. Người phu xe kia lại trốn ở trong chiếc áo tơi, ngồi một mình trên mặt đất cách đó không xa, dường như đang ngủ vậy.
Mạnh Sơn cân nhắc một lát, nói:
- Nếu Tạ tiểu thư được Nguyên Thanh cứu được, Thiên Long phái cũng không tiện chặn năng ở ngoài cửa. Hay là chờ Thanh Nhi trở lại rồi nói sau! Đến lúc đó, để cho ba người bọn họ bàn bạc đi.
Lúc này cũng sắp đến trưa, một vài đệ tử vội vàng nhóm lửa nấu ăn ở trong sân. Trong núi đang mưa bụi lất phất, từng làn khói xanh lượn lờ bay lên.
Quý Thang nghĩ tiểu sư muội cùng Du Tử Tiên đã rời đi rất lâu, vẫn còn chưa thấy quay lại, hắn nhìn về phía dưới khe núi và kinh ngạc nói:
- Sư thúc xem kìa, có rất nhiều người ngựa đang lao tới!