Vô Tiên

Chương 57: Thung lũng Tiểu Thiên (1)




Ở góc phía tây của sơn thôn, cách nhà của thúc phụ không xa.

Trong một tường viện trụi lủi. Mấy gian phòng đất đã sụp đổ hơn phân nửa, cả viện lụi bại không chịu nổi, dáng vẻ đã hoang phế nhiều năm.

Sắc mặt thúc phụ của Lâm Nhất có phần nóng nảy. Mặc dù trong bóng đêm không người phát giác, ông vẫn xoa xoa hai tay, trong lòng thấy có lỗi với cháu.

Tuy cả nhà túng quẫn nên mới không thể đúng lúc sửa lại nhà cho đại ca, nhưng là người thành thật, trong lòng ông vẫn thấy thẹn!

- Bây giờ trời đã tối muộn rồi, chúng ta trở về đi! Ngày mai ta mời mấy người tới thu dọn được không?

- Thúc phụ! Thúy nhi đã lớn rồi, ta ở lại nhà sẽ bất tiện, phòng chứa củi này vẫn có thể ở được, cũng đủ cho Tiểu Nhất an thân.

Lâm Nhất đi về phía một gian thiên phòng, đối với hắn thì đêm tối cũng chẳng khác nào ban ngày.

Nhìn căn nhà đổ nát trước mắt mình, Lâm Nhất không muốn rời đi. Mấy gian nhà đều đã sụp xuống lộ ra nóc, chỉ có gian nhà kề này vẫn tính là còn nguyên vẹn.

- Nói bậy! Ở đây sao có thể ở được chứ!

Lâm Khai Cừ có chút nóng nảy.

- Thúc phụ! Ta sẽ ở nơi này.

Lâm Nhất đứng không nhúc nhích, nhìn xung quanh.

- Hài tử này! Thúc phải nói thế nào mới được đây!

Lâm Khai Cừ đi lòng vòng, giậm chân, sau đó thở dài xoay người rời đi.

Một tiếng két vang lên. Cửa phòng được đẩy ra, một luồng khí ẩm ướt phả vào mặt. Lâm Nhất tiện tay bấm thủ quyết, một luồng gió xoáy nhỏ xoay quanh bên trong nhà, quét sạch bụi bặm cùng khí ẩm trong phòng.

Gian nhà kề không lớn, bốn vách tường trống trơn.

Ở đây mới là nhà của mình! Lâm Nhất khẽ thở dài!

Hắn cũng không phải khách sáo với thúc phụ, mà nhiều năm qua, hắn đã sớm quen một mình thanh tịnh. Hơn nữa, nơi này là nhà của mình à!

Chỉ một lát sau, Lâm Khai Cừ đưa tới giường chiếu đệm, trong lời nói vẫn có ý trách mắng.

Lâm Nhất ngồi xếp bằng ở trên cái chiếu nhỏ trong gian phòng. Ở góc phòng có đốt chút cỏ ngải đang tỏa khói lượn lờ. Vật ấy đuổi muỗi. Đây cũng là lòng tốt của thúc phụ cùng thím. Mặc dù không cần dùng tới những thứ này nhưng trong lòng của hắn vẫn thấy ấm áp.

Trong sơn thôn, bầu trời đêm giăng kín những vì sao lấp lánh...

Ngồi im rất lâu, tâm thần Lâm Nhất không có cách nào nhập định được. Hắn cảm thấy xa lạ với tình cảm đối với phụ mẫu, hắn cũng không hiểu được phụ mẫu thương yêu là cảm giác gì, cũng chưa từng lĩnh hội qua. Nhưng ở trong gian nhà cũ này, trong lòng hắn lại mong phụ mẫu vẫn còn sống, tưởng tượng mình giống như người khác, trong miệng gọi phụ mẫu như Thúy nhi, sống vui sướng không buồn không lo.

Lâm Nhất nằm xuống. Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nằm xuống.

Hắn cảm thấy mệt chết đi được, rất mỏi mệt, ngủ cũng rất sâu... Dáng vẻ phụ thân rất mơ hồ, nụ cười rất hiền lành... Vòng tay của nương lại ấm áp như vậy, còn khe khẽ hát...

Trong giấc mơ, hắn cười mà khóe mắt ướt át...

Đây là ngủ ở nhà à! Thật khiến cho người ta không muốn tỉnh lại...

...

Mặt trời bắt đầu ló ra, sơn thôn yên tĩnh suốt đêm đã chậm rãi thức tỉnh...

-... Ca dậy chưa vậy...

Theo giọng nói trong trẻo vang lên, Thúy nhi mặc áo bông đã xuất hiện ở cửa.

Nàng thấy ca ca chậm rãi mở mắt, ngồi dậy và mỉm cười nhìn mình.

Thúy nhi hài lòng cười, đi tới gần.

- Ca ngủ có ngon không? Ca ngủ một người ở đây mà không sợ sao?

Đôi mắt to của Thúy nhi đầy tò mò nhìn chằm chằm vào ca ca.

Lâm Nhất có chút mất hồn ngồi xuống, theo bản năng dụi dụi con mắt, dường như bên khóe mắt còn có vết nước mắt. Hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn Thúy nhi đáng yêu đang đứng trước mắt và khẽ nói:

- Không sợ! Thúy nhi dậy sớm vậy!

- Hôm nay đi lên trấn, ca có đi không?

Thúy nhi tha thiết hỏi.

- Đi lên trấn làm gì? Thúy nhi cũng đi sao?

Lâm Nhất tò mò hỏi ngược lại.

- Đi bán thảo dược. Phụ thân nói muốn kiếm ít tiền sử lại gian nhà cho ca, nói cũng dẫn ta đi cùng đấy!

Thúy nhi đắc ý nói, vẻ mặt có phần mong đợi.

- Thảo dược đều hái ở trên núi, phơi khô cũng có thể đi lên trấn đổi tiền. Thúy nhi cũng hái không ít đấy!

Lâm Nhất đi ra khỏi phòng nhỏ, Thúy nhi hoạt bát đi bên cạnh, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên không ngừng.

...

Lâm Nhất cùng Thúy nhi đi tới viện trước mặt, thấy thúc phụ cùng thím đang bỏ thảo dược vào trong túi. Hắn lại không tránh được nghe bọn họ trách móc một hồi.

Hắn mỉm cười, liên tục nói mình ngủ rất say, sau đó đi tới giúp một tay.

- Tiểu Nhất, thúc đi lên trấn trên một chuyến. Hôm qua cháu mới về nhà nên hôm nay cố gắng ở nhà nghỉ ngơi, nói chuyện với thím cháu đi. Cháu có thể tùy ý đi dạo trong thôn ngoài thôn.

Lâm Khai Cừ phân phó nói.

- Thúc phụ! Cháu không phiền, để cháu đi cùng thúc phụ đi!

Thúy nhi nghe Lâm Nhất nói vậy liền hoan hô.