Vô Tiên

Chương 565: Kinh hồn (2)




- Đi theo ta!

Nói xong hắn nhảy ra khỏi tường viện của khách sạn.

Nguyên Thanh bị ăn mắng còn không buồn ngược lại vui vẻ, vội vàng bắn người lao theo.

- Ầm...!

Đất rung núi chuyển vang lên một tiếng động lớn, chấn động tới mức ruột gan cũng muốn vọt ra ngoài. Nguyên Thanh đi theo sau lưng Lâm Nhất, bị tiếng động lớn này làm kinh hãi, nhịn không được quay đầu nhìn. Nhưng mưa như trút nước, hắn làm sao có thể thấy gì chứ!

Lâm Nhất lại đặc biệt khiếp sợ. Trong cả sơn cốc làm sao có thể giấu được thần thức của hắn. Vách núi đá lớn mấy chục trượng rơi xuống nhanh như sét đánh, thế không thể đỡ, lao về phía thung lũng bên dưới, một khi ép qua thì cả người lẫn nhà đều không còn sót lại gì cả. Chỉ trong giây lát, khách sạn phía sau đã bị núi đá lướt qua.

Trên con đường lớn cách khách sạn không xa, đám người bị nước mưa xối ướt đang tập trung một chỗ. Trong những tiếng ầm ầm vang dội, mặt đất dưới chân đang rung lên không ngừng, thân ở trong nguy cấp khó có thể phân biệt, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu đều là những gương mặt đầy khủng hoảng thất thố.

Trong đêm mưa không thể nhìn được xa, vì vậy, những người này hoàn toàn không biết mình vừa tránh thoát một trận tai ương đổ xuống đầu, chỉ chờ Lâm Nhất ở phía sau trở về sẽ bàn xem đi tới đâu.

Mấy bóng người từ không trung hạ xuống chính là Lâm Nhất dẫn theo hai nữ tử và Nguyên Thanh vẫn theo phía sau.

- Xoạt xoạt...!

Lâm Nhất còn chưa đứng vững đã nghe những tiếng xé tâm xé phổi liên tục truyền đến. Khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy núi đá xung quanh đã bị gãy với thanh thế kinh người, từng tảng đá lớn với kích thước mấy trượng, mấy chục trượng đột nhiên sạt lở, trượt xuống, đập mạnh về phía sơn cốc, đảo mắt đã tập trung thành từng mảng đất đá trôi, từ trên cao trút xuống.

- Ầm...!

Một tiếng động vang lên ở sau lưng mọi người. Đó chính là một tảng đá lớn như chiếc cối xay đập lên trên con đường, có người kinh sợ kêu lên.

Lâm Nhất thả nhẹ hai nữ tử trong tay và ra lệnh:

- Nguyên Thanh, ngươi xem bảo vệ tốt hai người này!

Hắn lại nói với mọi người:

- Sơn cốc nơi này ở chỗ trũng chính là chỗ đất đá trôi xuống. Con đường lớn trước mặt cũng bị vùi lấp không có cách nào đi được. Lúc này, chúng ta chỉ có thể quay lại!

Mọi người không có ý kiến. Lúc này cũng không phải là thời điểm có thể nói nhiều hơn, Lâm Nhất la lớn:

- Mạnh trưởng lão đi phía trước dẫn đường, đoàn người đi mau!

Đất đá trên đỉnh đầu rơi xuống rất nhanh, không ai dám do dự, theo Mạnh trưởng lão quay lại con đường lớn.

Cũng may có viên minh châu trong tay Mạnh trưởng lão soi sáng, mọi người mới không đi loạn đụng loạn, khi đi về phía trước không xa, thỉnh thoảng có đá núi rơi xuống.

Lại là những tiếng nổ ầm ầm ầm truyền đến, Mạnh trưởng lão đi ở phía trước hô lớn:

- Dừng lại!

Còn chưa nói dứt lời, một tảng đá lớn một trượng “Ầm” một tiếng đập xuống con đường phía trước, ngăn cản lối đi của mọi người.

- Ở đây có một khe suối nhỏ! Phía dưới có lẽ có thể có chỗ cho chúng ta tránh né!

Một đệ tử ngã xuống ven đường kêu to.

Mạnh Sơn nghe tiếng vội vàng đi tới, thấy bên phải đường là một khe núi, chỉ rộng hơn một người đi, nước mưa chảy xuống giống như dòng suối nhỏ. Phía trên có núi đá ngăn cản, có lẽ là một chỗ có thể dung thân.

- Ôi!

Lại một tảng đá rơi xuống, đập phải trên người một đệ tử. Nghe được tiếng kêu sợ hãi, mọi người khiếp sợ đến mức đều giơ hai tay bảo vệ đầu, rất sợ gặp phải tai ương bất ngờ!

Mạnh Sơn chỉ tay xuống phía dưới và kêu lên:

- Đi về phía trước tạm tránh một lát đã!

Mọi người vội lao về phía dưới khe núi.

- Ở đây có một sơn động!

Phía trước có người kêu lên.