Vô Tiên

Chương 561: Đêm ngủ ở Bán Phô (2)




Liễu nhi không đợi Nguyên Thanh đi vào tửu quán đã lại vỗ tay kêu lên. Tạ cô nương cũng nhìn hắn với vẻ ao ước khâm phục, gật đầu thăm hỏi!

- Ha ha! Chuyện nhỏ thôi, không cần Liễu nhi khen ngợi như vậy! Hai vị vẫn mong vào nghỉ ngơi đi!

Nguyên Thanh cười rạng rỡ nói.

Thân thủ của Nguyên Thanh thuyết phục những đệ tử Thiên Long phái, ngay cả Quý Thang cũng cảm thấy không bằng.... Không ngờ, hai người đạo sĩ cả ngày đi theo sau Lâm Nhất tự nhiên che giấu võ công tuyệt vời như vậy, lại không hề để lộ ra, không thể không khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác. Hai huynh đệ quen biết với mọi người từ lâu, lại thay mọi người trút ra bực bội trong lòng. Có lẽ trong đầu cảm giác thoáng hơn, tiếng cười nói cũng tùy ý hơn rất nhiều.

Nguyên Thanh đáp lời với mọi người xong, lại len lén quan sát Tạ cô nương, lúc này mới trở lại trước bàn, ánh mắt đắc ý thoáng cái liền biến mất. Sau khi ngồi xuống, hắn có chút bất an nhìn Lâm Nhất.

- Sư thúc...?

Vẻ mặt Lâm Nhất không rõ nói:

- Người cũng bị ngươi đuổi chạy, còn gọi ta làm gì?

Nguyên Thanh có tâm tư gì không thể gạt được Lâm Nhất. Hắn vẫn sợ mình gây ra tai họa không có cách nào xử lý, mới nhân cơ hội lấy ra Huyền Nguyên Quan. Như vậy cũng không sao. Lâm Nhất cũng cảm giác có chút mặt mũi, nếu xảy ra chuyện không may cũng sẽ do Lâm Nhất tới giải quyết.

Lâm Nhất cũng không muốn trách móc Nguyên Thanh. Theo tính tình của mình, Phó Chính Nam có lời nói và việc làm thực sự khiến người ta chán ghét, cùng với đường hoàng nói tên ra, hai người có thể nói là khác nhau một trời một vực. Hắn cũng không phải là chưa từng nghĩ, nếu như Đại Hạ cũng giống như Bắc Tế đảo, một lưu manh cũng có thể kéo ra một tiên môn, còn không phải khiến cho người ta nửa bước khó đi sao?

Cũng may Nguyên Thanh hành sự đường hoàng, ra tay có chừng mực, vẫn chưa tổn thương đến đối thủ. Cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn vẫn không đến mức không có cách nào xử lý. Dù sao đây cũng là một trận tranh đấu trong chốn giang hồ, giang hồ tự có quy định của giang hồ!

Nhìn thấy sư thúc không trách mắng mình, Nguyên Thanh mới len lén thở phào một cái. Tuy Lâm Nhất còn nhỏ tuổi, cũng thường nói chuyện không gò bó cùng hai huynh đệ hắn, nhưng ở chung lâu ngày, hai huynh đệ cũng không dám khinh thường sư thúc, trái lại càng thêm kính trọng.

Không nói đến trên thân Lâm Nhất thường vô tình phát ra một loại khí thế làm cho lòng người rét lạnh, không dám coi thường, ngay cả khi đối mặt với chuyện lớn, hắn cũng rất bình tĩnh. Khi gặp nguy hiểm và tai họa mới là lúc cảm đảm được thể hiện ra. Điều này làm cho hai huynh đệ rất tôn kính, không để ý đến tuổi tác của đối phương.

Bây giờ trong lúc vô tình, sư huynh đệ Nguyên Thanh đã coi Lâm Nhất giống như Chân Nguyên Tử vậy. Dĩ nhiên điều này không phải giới hạn ở trên phương diện tu vi, mà là kính nể và sợ hãi đối với trưởng bối mới có được.

- Sao ngươi nhìn ra thân phận của hai người kia?

Lâm Nhất hỏi.

Trong lòng Nguyên Thanh thoải mái hơn, cho dù ngồi quay lưng lại cũng có thể cảm nhận hai đôi mắt nóng bỏng phía sau.

Nghe được Lâm Nhất hỏi vậy, Nguyên Thanh cười hì hì nói:

- Điều này còn không đơn giản sao? Trong ngày mưa, hai huynh đệ ta ở sau lưng sư thúc có thể thấy được một chút chứ!

Lâm Nhất nghe vậy thì bừng tỉnh cười, lắc đầu không nói. Xem ra trước đây khi đánh xe, hai huynh đệ ở sau xe đã để ý tới mình. Làm tu sĩ, chỉ cần không cố ý che giấu thì toàn thân sẽ có một tầng linh khí hộ thể, khiến cho nước mưa căn bản không dính vào người. Hai tu sĩ này đội mưa chạy đi, tay cũng không cầm đồ che mưa, trên người lại không hề bị ướt, chỉ cần là người tâm tư tinh tế, liếc mắt là có thể nhìn ra manh mối.

Người tu luyện võ công tới mức cao nhất, cũng có thể phóng chân khí ra ngoài ngăn cản nước mưa. Bản thân Nguyên Thanh đã có thể làm được đến bước này, nhưng hắn sẽ không rêu rao, làm người khác chú ý như vậy. Hơn nữa, chân khí cũng không dễ có!

Mưa trong núi đã bớt dần, nhóm người Thiên Long phái tiếp tục chạy đi. Liễu nhi biết được mọi người tiện đường, lại thêm võ công cùng nhân phẩm của Nguyên Thanh rất được tiểu thư khen ngợi, nên muốn đi cùng.

Gương mặt nhỏ nhắn của Liễu nhi khiến người ta yêu mến. Mọi người không đợi Lâm Nhất cùng Mạnh trưởng lão cho phép đều vui vẻ đồng ý.

Mưa nhỏ dần rồi tạnh, đoàn người đi theo con đường núi về phía trước. Người trong Thiên Long phái đều khỏe mạnh cường tráng, trên đường đi tới, bước chân cũng sinh ra gió. Cứ như vậy, chủ tớ Hoằng An lại đi phía sau Nguyên Thanh.

Hoằng An đi không nhanh lắm. Bạch Tiềm Xuyên cùng Hoằng Bảo cũng chỉ đành phải đi theo bên cạnh. Nguyên Thanh vì muốn đi cùng với Liễu nhi trên xe ngựa, lúc này mới theo xe ngựa tụt lại phía sau.

Trong núi ngày ngắn lại mưa dầm, sau khi đi về phía trước được một canh giờ thì trời đã tối. Đoàn người ở trong núi cũng không có chỗ đặt chân, lại lần mò đi về phía trước một giờ, sau khi ra khỏi miệng thì gặp được một trấn nhỏ, tất cả vội vàng tìm khách sạn dàn xếp để nghỉ ngơi.

Trấn nhỏ có tên là Bán Phô dựa vào núi lớn, dọc theo sườn núi chỉ có lác đác mấy chục gia đình. Mọi người vào một khách sạn không biết tên ngay sát con đường đầu lối vào núi.

Ăn xong bữa cơm chiều, trời lại đổ mưa lớn. Đám người đi suốt một ngày đều mệt mỏi, ngày mai còn phải chạy tiếp nên đều trở về phòng của mình ngủ.

Lâm Nhất cũng trở về trong phòng của mình, xoay người đóng cửa phòng lại.

Đây là một gian phòng làm bằng gạch và gỗ, đồ đạc trong phòng đơn sơ nhưng vẫn tính là sạch sẽ. Trong góc phòng có một chiếc giường đá, đệm giường sờ hơi ẩm ướt. Dưới cửa sổ vuông vắn hơn thước có đốt một ngọn đèn. Ánh đèn mờ tỏ. Lâm Nhất vẫn mặc áo ngồi xếp bằng ở trên giường đá, nhắm mắt im lặng.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí cũng lớn dần, khiến người ta khó có thể ngủ yên. Sau khi điều tức một lúc, Lâm Nhất không hề cảm thấy mệt mỏi lại dứt khoát lấy ra ngọc giản do Giang trưởng lão để lại, chìm vào suy nghĩ.

Trong quận Lan Lăng nhiều núi, khi chưa tới Đại Hạ là, Lâm Nhất đã biết được những điều này. Cách phía đông của quận Lan Lăng khoảng mấy ngàn dặm, núi cao rừng rậm, rất hiếm có dấu chân của con người. Trong núi sâu rừng rậm lại có nơi mà Lâm Nhất phải dẫn theo mọi người đi tới.

Thật sự khiến người ta không ngờ, Thiên Long phái còn có lai lịch khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi! Nếu không phải Giang trưởng lão kể tường tận ở trong ngọc giản, sợ rằng không có người nào biết về bí mật của Thiên Long phái.

Chuyện này còn muốn ngược về mấy trăm năm trước...