Trong con đường núi xuất hiện hai người, một nam tử cao hơn tò mò quan sát Phó Chính Nam nằm trên mặt đất. Hai người thủ hạ đang không ngừng cứu chữa nhưng không thấy người nằm trên mặt đất tỉnh lại.
- Đây là điểm huyệt à?
Nam tử cao hơn lộ ra vẻ mặt tò mò, tự hỏi một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyên Thanh.
Nguyên Thanh nhìn chằm chằm vào đối phương, trường kiếm trong tay đút vào bao và ôm quyền nghiêm mặt nói:
- Hồi bẩm vị tiền bối này, đây chính là điểm huyệt! Là thuật thô bỉ, không đáng để nhắc tới!
Một nam tử cao với gương mặt trong sáng, vẻ mặt ôn hòa. Nghe đối phương xưng hô như vậy thì hắn hơi có ngạc nhiên, lại nhìn bạn đồng hành đối diện mà cười.
Nam tử vóc dáng thấp hơn có dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, giọng điệu ôn hòa cười nói:
- Con người ngươi thật tinh mắt, tâm tư linh mẫn, miệng cũng khéo, thú vị!
Hai người giống tiện đường xem náo nhiệt, nam tử thấp hơn liếc mắt nhìn Phó Chính Nam, có phần hiểu ra gật đầu, hỏi Nguyên Thanh:
- Ngươi có thể giải được huyệt vị này không?
Nguyên Thanh không dám chậm trễ, giữ vẻ cung kính ôm quyền trả lời:
- Tại hạ cùng với người này chẳng qua là bèo nước gặp nhau, cũng không phải là ân oán. Vậy để ta giải huyệt đạo thay cho hắn.
Dứt lời, hắn tiến lên phất ống tay áo, một lực ngầm đánh tới. Hai người đang đỡ bên cạnh thấy thế thì khiếp sợ nhưng không kịp phản ứng đã thấy Phó Chính Nam rên lên một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
- Ha ha! Sư huynh, biện pháp này ngược lại cũng kỳ lật thật, chỉ là chúng ta tập cũng không có tác dụng!
Nam tử cao hơn cười nói.
Người còn lại nói vậy hẳn là sư huynh xem náo nhiệt một lát thì hài lòng mỉm cười, gật đầu ra hiệu với Nguyên Thanh, sau đó ôm quyền nhìn về phía trong tửu quán, cất giọng nói:
- Tại hạ vội vàng chạy đi, vị đạo hữu này, xin từ biệt!
Người sư đệ kia cũng nhìn vào trong tửu quán mỉm cười, bỏ tay áo xuống và đi theo sư huynh tiến về phía trước.
- Hai vị đạo hữu, chúc lên đường thuận lợi!
Đáp lời là Lâm Nhất, hắn đứng dậy chắp tay một cái.
Có câu nói, lễ nhiều không ai trách. Tu vi của hai người này cao hơn Lâm Nhất một chút nhưng tính tình ôn hòa, khiến người ta có thiện cảm.
Ở trong Đại Hạ, lần đầu thấy được tu sĩ lại nghênh ngang đi trên đường như thế.
Lâm Nhất nói chuyện với người tới, làm cho trong lòng mọi người sinh ra một vài tâm tư khác. Tu sĩ tồn tại, trước sau là một tảng đá đè nặng trong lòng những người giang hồ, ép cho người ta thở không nổi. Đợi hai người trẻ tuổi kia đi xa, vẻ mặt mọi người mới trở nên nhẹ nhõm.
- Vừa mới chính là kiếm quang sao?
Sau khi Phó Chính Nam tỉnh lại được người đỡ đứng dậy, con mắt kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào Nguyên Thanh hỏi.
Nguyên Thanh hất cằm lên, cười nói:
- Kiến thức của ngươi ngược lại không tệ, vì sao phải tranh cùng nữ tử chứ?
Phó Chính Nam xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lau nước bùn trên mặt, cười lạnh, nói:
- Người thắng là anh hùng! Nói như thế nào cũng do ngươi! Không ngờ quận Lan Lăng còn có cao thủ như vậy tồn tại. Nhưng ngươi cũng không nên càn rỡ, phải hiểu ạ núi cao còn có núi cao hơn, người mạnh còn có kẻ mạnh hơn! Núi không chuyển nhưng nước chuyển, chúng ta cứ chờ xem!
- Người chịu thiệt một lần chưa chắc đã khôn ra. Dáng vẻ ngươi khí thế mạnh mẽ, đúng là hiếm thấy!
Nguyên Thanh khẽ cười, căn bản không để ý tới lời đe dọa của đối phương.
Phó Chính Nam tránh bàn tay nâng đỡ của hai người bên cạnh, ánh mắt oán độc, sắc mặt tái mét, dẫn theo hai người thủ hạ lấy ngựa, cũng không kịp ăn cơm canh nóng đã giơ roi rời đi.
- Nguyên Thanh đại ca thật là uy phong!