Lâm Nhất nói:
- Bất kể là tiên hay phàm, tu luyện vẫn là cùng đường lớn, khác điểm nhỏ, hành công quá hấp tấp cũng sẽ xảy ra sai xót. Chỉ là ta chưa từng thấy qua tình hình này, nên cũng chỉ suy đoán mà thôi.
- Sư đệ, ngươi giúp Thanh Nhi một tay đi!
Từ Tử Huyên khẩn cầu. Vẻ mặt Mộc Thanh Nhi cũng đầy trông mong.
Không phải ta không giúp! Nhưng dù sao cũng là nam nữ khác biệt. Nhưng mặc cho Mộc Thanh Nhi tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ gây thành sai lầm lớn, cũng không có cách nào cứu vãn nào. Lâm Nhất gãi đầu, nói:
- Mộc cô nương, vẫn mong thứ lỗi cho tại hạ vô lễ.
Mộc Thanh Nhi không biết vô lễ trong lời nói của Lâm Nhất là chỉ thế nào, trong mắt có chút hoảng loạn nhưng vẫn gật đầu.
- Ta vốn là nhi nữ trong giang hồ, hành sự không câu nệ tiểu tiết. Khi gặp chuyện gấp cũng phải tùy theo hoàn cảnh, gặp chuyện không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn! Sư đệ không cần vì vậy mà trói chân trói tay.
Thấy vẻ mặt Lâm Nhất do dự, Từ Tử Huyên nói trấn an.
Thôi đi, vẫn là bản thân ta suy nghĩ quá nhiều! Lâm Nhất ném đi tạp niệm, tiến hành dùng thần thức.
Chân khí trong cơ thể Mộc Thanh Nhi tán loạn, khí tức trong kinh mạch hỗn loạn, chẳng khác nào dời sông lấp biển. Lâm Nhất từng tự mình cảm nhận nỗi đau đớn khó tả này, thật không biết nữ tử trước mắt này làm sao nhịn được. Vừa phải cố chịu nỗi đau đớn giày vò tâm can, còn vừa phải vận công áp chế chân khí đi ngược chiều. Nếu không phải như vậy, tẩu hỏa nhập ma là nhẹ, sống chết cũng chỉ cách nhau có một con đường!
Lâm Nhất thu hồi thần thức, nhìn về phía Mộc Thanh Nhi đã lộ vẻ mềm yếu không có sức.
Lúc này mặt Mộc Thanh Nhi đã đỏ như ráng mây, trong chớp mắt khi bị thần thức tiến vào kinh mạch của hai tay, hai chân thì chẳng khác nào cởi hết quần áo. Nghĩ đến mình bị Lâm Nhất nhìn sạch từ trong ra ngoài, đổi lại thành Mộc Thanh Nhi trước kia mà không cầm thanh đoản kiếm liều mạng cùng đối phương mới là lạ. Nhưng Lâm Nhất đã nói trước, nàng chỉ có thể xấu hổ.
Lúc trước còn e ngại, sau khi dò xét cơ thể của đối phương, biết được chỗ mấu chốt, Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, nói:
- Hành công phải tránh nóng nảy không ổn định, làm không tốt sẽ xảy ra tai nạn chết người.
Mộc Thanh Nhi xấu hổ khó nhịn, cúi đầu xuống.
Lâm Nhất còn muốn nói vài câu, thấy thế đành phải ngậm miệng. Hắn tiến lên một bước, ngồi ở trước giường và đặt ngón tay lên uyển mạch của Mộc Thanh Nhi, một dòng linh khí tinh thuần được chậm rãi đưa ra.
Sau một nén nhang, Lâm Nhất buông tay đứng dậy. Vẻ ửng đỏ trên mặt của Mộc Thanh Nhi cũng hết, hai mắt rực rỡ, khóe môi tươi cười. Từ Tử Huyên bước lên phía trước nói:
- Sư muội, có khỏe không?
Mộc Thanh Nhi nhẹ nhàng nhảy xuống giường, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói:
- Trong cơ thể ta không còn khó chịu nữa, sư tỷ yên tâm đi!
Nàng quay đầu lại nhìn Lâm Nhất nói:
- Cảm ơn!
Chỉ là nàng còn chưa nói dứt lời, gò má lại được nhuộm đỏ.
Vì vận chuyển chân khí điều trị cho Mộc Thanh Nhi chỉ là chuyện nhỏ, Lâm Nhất khoát tay ra hiệu nàng không cần phải cảm ơn, suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói:
- Mộc cô nương vẫn hành công như vậy, khó tránh khỏi còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Nhìn đối phương có vẻ nghiêm túc lạ thường, e thẹn của Mộc Thanh Nhi dần dần mất đi, cũng khôi phục lại thái độ bình thường. Nàng oán giận nói:
- Ta vốn muốn mượn đan dược ngươi đưa ta để có thể có chút thành tựu. Nhưng mấy ngày nay hành công không ngừng, trong cơ thể cũng không có linh khí sinh ra. Chẳng lẽ ta không thể bước vào đạo này sao?
- Ôi, sao ta cảm thấy trong kinh mạch có chút khác thường?
Vừa mới dứt lời, Mộc Thanh Nhi bỗng nhiên trợn tròn mắt, có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất.
Lâm Nhất im lặng không nói. Trong kinh mạch Mộc Thanh Nhi khác thường chính là do một tia linh khí của mình truyền vào khi khai thông chân khí cho đối phương còn sót lại, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Nói như thế, Mộc Thanh Nhi vẫn có thể tu luyện tiên đạo. Người mang linh căn còn có đan dược trợ giúp, mỗi ngày hành công không dừng lại không có bất kỳ tiến triển nào, cũng khó trách Mộc Thanh Nhi sốt ruột. Nhưng đây cũng không phải là chuyện làm một lần là xong!
Phương pháp hành công do Giang trưởng lão để lại cũng không phải là loại công pháp gì cả, mà chỉ là pháp môn thổ nạp điều tức chuyên dụng của tu sĩ. Nếu như Mộc Thanh Nhi có một bộ công pháp lại làm theo, tiến hành tu luyện theo chất lượng thì có thể thành công hay không?
Trên thân những tu sĩ mà mình giết chết cũng không thấy phương pháp tu luyện gì. Hay là giao tâm pháp Huyền Thiên của mình cho Mộc Thanh Nhi tu luyện? Ý nghĩ này vừa xuất hiện lại bị Lâm Nhất bóp chết. Truyền thừa của sư môn làm sao có thể dễ dàng truyền lại cho người khác, hơn nữa mình còn chưa luyện tới đại thành!
Niềm vui bất ngờ của Mộc Thanh Nhi qua đi, còn chờ Lâm Nhất giải đáp cho mình lại thấy đối phương níu mày rồi lắc đầu. Hai tỷ muội ngơ ngác nhìn nhau, lại thấy ánh mắt đối phương lập tức sáng lên, bàn tay mở ra và xuất hiện một miếng ngọc giản, nói:
- Đây là một bộ công pháp tu tiên, ngươi căn cứ vào cái này để tu luyện thử xem.
Lâm Nhất lấy ra là Bích Vân Quyết nhận được từ trong sơn cốc ở Loạn Hồn Cốc. Ngoại trừ bộ công pháp kia ra, hắn còn nhận được Lang Nha Kiếm cùng Bích Vân Sa, tất cả đều là bảo bối của hắn bây giờ. Hắn nghĩ Bích Vân Quyết này cũng không thể coi thường được.
Công pháp tu tiên sao? Mộc Thanh Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Nhất. Từ Tử Huyên cũng vui mừng thay cho sư muội, trong lòng hâm mộ còn có chút tò mò nhìn về phía mảnh nhỏ ngọc giản này.
- Phía trên này không có gì cả!
Niềm vui bất ngờ qua đi, Mộc Thanh Nhi hỏi.
Lúc này Lâm Nhất mới nhớ ra Mộc Thanh Nhi chưa tu luyện thành thần thức, vẫn không xem được ngọc giản. Hắn lại bảo hai người chuẩn bị giấy bút, viết ra từng tầng công pháp. Suy nghĩ một lát, hắn lại sao chép Long Hành Cửu Biến của Thiên Long phái.
- Đây vốn là tuyệt học của Thiên Long phái, xem như là vật về chủ cũ! Từ cô nương có thể tu luyện cùng đồng môn.
Nhìn vẻ mặt không hiểu của Từ Tử Huyên, Lâm Nhất cười nói:
- Đó cũng không phải là Long Hành Cửu Biến các ngươi quen thuộc, sau này quay về gặp Mộc chưởng môn sẽ biết được!
Đôi mắt tuyệt đẹp của Từ Tử Huyên trở nên linh động, thản nhiên cười và gật đầu cảm ơn!
Trong những ngày còn lại, cửa phòng của Lâm Nhất mở rộng, hòa hợp với mọi người.
Đoàn người đều là người trẻ tuổi, Lâm Nhất cũng không phải cao nhân rụt rè, có cách nhìn thoáng đối với võ học, khiến cho người ta thán phục. Đối với những người đến thỉnh giáo, hắn cũng không giấu giếm. Mạnh trưởng lão thấy vậy thì rất vui mừng, thỉnh thoảng cũng tham dự vào cuộc tranh luận và có rất nhiều lợi ích.
Ngày qua ngày, cuối cùng vào một buổi sáng cuối tháng tư, sau khi phiêu bạt ở trên biển gần một năm, bọn họ đột nhiên phát hiện điểm cuối của biển, phía trước xuất hiện một đại lục vô bờ...