Sáng sớm hôm sau, Mạnh Sơn tìm đến Lâm Nhất hỏi xem có khởi hành không.
Không từ chối nữa, cũng mất đi vẻ khách sáo trước kia, Lâm Nhất nhìn vẻ mặt tiều tụy của Mạnh trưởng lão, chỉ trịnh trọng khẽ gật đầu.
Mọi người đã chờ sẵn ở trong sân từ lâu, bọn họ lặng lẽ nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt phần tái nhợt bước ra khỏi cửa phòng. Lâm Nhất không muốn cân nhắc ẩn ý trong những ánh mắt kia, chỉ khẽ gật đầu lại đi về phía ngoài khách sạn.
Nguyên Thanh cùng Nguyên Phong thấy thế, vội vàng theo sau. Hai người bọn họ quan tâm thân thiết, trong lời nói cũng bộc lộ tình cảm. Bước chân của Lâm Nhất vững vàng, khiến cho đám người bi thương thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương của Lâm Nhất nhìn như không nhẹ, nhưng không phải quá nghiêm trọng. Đây là nhờ có Huyền Thiên Thuẫn ẩn trong cơ thể, khi đối mặt với nguy cấp đã cứu hắn. Sau cả đêm điều tức, vết thương của hắn đã đỡ được hơn nửa.
Đêm qua, khi sư thúc của Túc Mã tới đã bị Lâm Nhất phát hiện. Chỉ là người này không hiện thân, làm cho hắn có cảm giác không ổn.
Ở trong thần thức, Lâm Nhất biết đối phương có tu vi mạnh mẽ, so sánh với Lan Kỳ Nhi đã gặp lúc trước, cũng không hề thua kém. Chỉ là một cao thủ kỳ Trúc Cơ như thế lại ẩn thân ở trong bóng tối, rốt cuộc muốn làm gì? Là muốn tới chủ trì công đạo, hay muốn thi triển một đòn trí mạng đối với mình?
Nếu như tới chủ trì công đạo thì tại sao vào lúc tính mạng gặp nguy hiểm vẫn ẩn nấp, hiển nhiên là không để ý tới sự sống chết của mọi người trong Thiên Long phái, không muốn liên quan. Nếu không phải là một người vô tư thẳng thắn, Lâm Nhất lại kết luận người này sẽ che chở cho đệ tử trong môn phái mình.
Vậy một cao thủ sẽ đánh lén mình sao? Lâm Nhất chỉ suy nghĩ một lát lại ném ý nghĩ này ra su đầu. Như vậy, ý định của người này lại không khó nắm bắt!
Đệ tử Tế Hải tông gây ra tội, đầu đuôi chuyện này còn phải do Túc Mã đứng ra. Nếu hắn gây ầm ĩ khiến trời giận người oán không có cách nào giải quyết, như vậy cao thủ Trúc Cơ này sẽ không tránh không được phải hiện thân, kết thúc chuyện này.
Trong một canh giờ ngắn ngủi, Lâm Nhất không ngừng suy nghĩ, đoán sơ qua về trưởng bối của Túc Mã.
Vì vậy, khi Túc Mã muốn tiếp tục lạm sát, mặc dù Lâm Nhất ra tay ngăn lại không hề do dự, nhưng cũng đang âm thầm đề phòng người kia. Nếu như không có người này tồn tại, hắn nhịn không được, khó nói có thể giết chết đối phương hay không. Tu sĩ tu vi tầng chín cũng từng bị mình đánh chết, Lâm Nhất làm sao lại e ngại Túc Mã tu vi tầng bảy chứ!
Cao thủ kỳ Trúc Cơ ẩn thân chỗ tối không thể không làm cho Lâm Nhất ném chuột sợ vỡ bình. Nếu như hắn nóng giận giết Túc Mã, Giang trưởng lão xem như đã chết vô ích, sư thúc của Túc Mã ra tay thì chỉ sợ mình cũng khó thoát được kiếp nạn này. Cho dù hắn có lấy ra Bích Vân Sa, cũng không chạy thoát khỏi phi kiếm truy sát. Càng tệ hơn là đối phương có thể giận chó đánh mèo lên đám người Thiên Long phái, như vậy có thể tưởng tượng được kết quả sau cùng thế nào.
Lâm Nhất không dám tùy tiện đối địch cùng Túc Mã, cũng không muốn làm cho đối phương nhìn ra lai lịch của mình, rơi vào đường cùng, hắn cố ý khích tướng, kéo chuyện này tới môn phái cùng trưởng bối của đối phương, cuối cùng vẫn dụ người ẩn thân này đi ra.
Hắn vốn tưởng rằng, cho dù vị trường bối này của đối phương che chở cho đệ tử trong môn phái, cũng sẽ suy nghĩ cho thể diện của tiên môn mà đi ra nói lời công bằng. Nhưng không ngờ người này lòng dạ hẹp hòi như vậy, còn ra tay đánh mình một chưởng. Đây cũng là người định không bằng trời định.
Khi một chưởng kia đánh tới, Lâm Nhất tất nhiên không dám khinh thường, đây là thật sự đối mặt với cao thủ kỳ Trúc Cơ. Khi mai rùa bị đánh bay, hắn vẫn có phương pháp tránh né nhưng lại chỉ là điều động Huyền Thiên Thuẫn bảo vệ tâm mạch, cứng rắn nhận một đòn của đối phương.
Dù là một đòn chưa dốc toàn lực của cao thủ kỳ Trúc Cơ, hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí cũng khó có thể dễ dàng chống đỡ. Tu vi thấp, tài nghệ không bằng người nên cũng chỉ có thể chịu đòn, mặc cho người ta sắp xếp. Giang trưởng lão liều mạng chịu chết còn không phải vì vậy sao?
Giang trưởng lão dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội sống cho đệ tử trong môn phái. Lâm Nhất liều mạng bị thương nặng, chỉ muốn làm cho đối phương dừng tay. Làm vậy chính là chịu để người ta sỉ nhục, nhưng cũng là bất đắc dĩ! Giang trưởng lão còn có thể không cần tới tính mạng, chút thương tích của Lâm Nhất hắn có đáng là gì.
Đối phương đã giết bảy người, nếu không muốn người của Thiên Long phái đều bị giết sạch thì cũng nên thu tay lại. Nhưng trưởng bối Tế Hải tông kia thực sự vô sỉ, tự xưng là cao nhân, sau khi ra tay dạy dỗ Lâm Nhất còn tiện tay lấy đi pháp khí mai rùa cùng phi kiếm. Tất cả những điều này, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
...
Mặt trời mới mọc lên từ phía đông lại không có cảm giác được chút ấm áp nào. Trên bến tàu vẫn ồn ào náo nhiệt như hôm qua, nhưng nay lại xa lạ như vậy. Dọc đường đi có rất nhiều hòn đảo giống như Bắc Tế đảo này, nhưng nó lại khiến người ta khó có thể quên, cũng không muốn nhớ tới.
Thuyền biển căng buồm, di chuyển về phía điểm cuối của chuyến đi này.
Trở lại trên thuyền, Lâm Nhất lại đóng cửa không ra. Mọi người biết hắn bị thương cần yên tĩnh tu luyện, không người nào dám tới làm phiền. Chỉ có Mạnh Sơn đều tới trước cửa chào hỏi mỗi ngày.
Điều này được xem như một cách thông báo, cũng có thể xem như bẩm báo, làm cho Lâm Nhất biết được thuyền đi không có vấn đề gì. Khi Giang trưởng lão ở đây, Mạnh Sơn vẫn làm như vậy. Chỉ là bây giờ đổi lại thành Lâm Nhất.
- Lâm công tử, trên thuyền biển không có việc gì, nếu không có gì căn dặn, Mạnh Sơn đi đây!
Mạnh Sơn cúi người thi lễ, giọng nói hơi trầm xuống. Trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Nửa tháng qua, trước sau đều như vậy.