Vô Tiên

Chương 547: Tử kiếp (2)




Ban đầu hắn ta nghĩ đuổi qua, xem những kẻ dám đánh huynh đệ mình còn có bao nhiêu đồng bọn, đều giết sạch. Nhưng lúc này Túc Mã lại thay đổi ý nghĩ vẫn là vì người tuổi trẻ của đối phương có tu vi đã đạt tới tầng bảy, tuy không sợ đối phương nhưng chỉ một mình mình không chiếm được lợi ích, còn rước lấy đồng môn chê cười.

Lúc này, phía sau không chỉ có Tế Hải tông còn có hai sư đệ áp trận, đối phương chẳng qua là tu sĩ từ bên ngoài đến, ép xuống bắt đối phương giao người ra, thay huynh đệ của mình trút giận. Như vậy, mình cũng giữ được thể diện. Túc Mã tự cho mình là đúng đã nghĩ như thế.

Quý Thang cùng Du Tử Tiên đứng chung một chỗ, liếc nhìn nhau, cắn răng lại muốn đi lên trước. Nào ngờ Giang trưởng lão vung ống tay áo, quát lạnh một câu:

- Khốn kiếp, đừng vội nhiều chuyện!

Hai người cách đó mấy trượng liền lảo đảo lùi lại vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.

- Lão già, ngươi muốn làm gì? Đừng ép ta ra tay!

Giọng điệu Túc Mã càng thêm thâm trầm.

Vẻ mặt Giang trưởng lão không đổi, lại chắp tay nói:

- Không biết trên Tế Hải trấn có trưởng bối của quý tông ở đây không? Giang mỗ muốn trực tiếp tới gặp nhận tội!

- Vớ vẩn! Nơi này có sư thúc ta trấn thủ, hắn sao có thể gặp tu sĩ tới từ bên ngoài tới như ngươi chứ? Ngươi vẫn nên thành thật giao người ra, tính nhẫn nại của Túc mỗ có hạn thôi!

Túc Mã cười lạnh.

- Đạo hữu nhất quyết muốn lấy tính mạng đệ tử của ta sao?

Giang trưởng lão hỏi.

Túc Mã hừ một tiếng:

- Đó là chuyện đương nhiên!

Giang trưởng lão than khẽ một tiếng, hỏi tiếp:

- Nếu như Giang mỗ không đồng ý lại thế nào?

- Trừ khi ngươi có thể ngăn cản nổi phi kiếm của ta!

Túc Mã khinh thường nói.

Giang trưởng lão đột nhiên cười to:

- Được! Giang mỗ lại tới thử một lần!

Lão già này muốn tìm chết sao?

Túc Mã sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn về phía sau lão già, thấy người tuổi trẻ kia cũng không dám có bất kỳ hành động nào, hắn ta không khỏi cười nhạo nói:

- Lão già, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình!

- Ha ha! Kiến càng lay cây cũng tốt, châu chấu đá xe cũng được, ai lại không sợ chết, huống gì người tu luyện chúng ta. Nhưng con người sống một đời có đôi khi không tránh được chuyện phải đánh một trận! Đánh thì đánh, Giang mỗ sẽ dùng hết sức ứng phó, chỉ cầu không tiếc nuối! Lúc này, Giang mỗ muốn nói thêm một câu, bất kể thắng bại thế nào, vẫn mong Túc đạo hữu tha cho đám tiểu bối môn hạ của ta!

Giang trưởng lão nói thành khẩn, lại hào hùng khiến cho người ta cảm thấy kính nể.

Túc Mã nhìn chăm chú vào lão già trước mắt, thấy râu bạc tung bay đặc biệt chói mắt ở trong bóng đêm. Hắn ta hừ một tiếng, nói:

- Nếu ngươi chán sống, ta lại thành toàn cho ngươi!

- Vậy cảm ơn vị đạo hữu này!

Giang trưởng lão vẫn nho nhã lễ độ làm cho Túc Mã nhíu mày. Hai sư đệ phía sau hắn ta cũng đồng thời lắc đầu. Lão già này thật sự là tu vi tầng bốn sao? Sẽ không phải thật sự muốn đi tìm cái chết chứ? Một tu sĩ vì đệ tử người phàm mà làm tới như vậy sao?

Giang trưởng lão xoay người lại, giọng nói bình thản không mất vẻ lãnh đạm nói:

- Các đệ tử nghe đây!

- Sư thúc!

- Sư thúc tổ!

Những tiếng kêu sốt ruột vang lên nhưng đều bị Giang trưởng lão giơ tay ngăn cản, ông không cần suy nghĩ nói:

- Ngày mai nhớ kỹ phải khởi hành đi về phía nam, mọi việc đã có Lâm Nhất đạo hữu làm chủ, tuyệt đối không thể quên!

- Giang trưởng lão...!

Lâm Nhất mới lên tiếng, lại bị Giang trưởng lão cắt ngang. Ông lấy ra một mảnh ngọc giản, dừng lại một chút rồi ném về phía Lâm Nhất. Thấy hắn đón được, ông lại ném một cái túi qua, ôm quyền nói:

- Tìm may trốn họa vốn là bản năng của con người. Thủy Thanh ta sống trăm tuổi, một đời tu tiên cũng là một đời tu tục. Nhưng tiên chưa thành, tục cũng không tránh khỏi, sống chết trước mặt cũng có lòng khiếp sợ. Hôm nay mới tỉnh lại, hiểu thế gian này có một số việc không tránh khỏi, chỉ có thể đối mặt. Biết không thể làm mà vẫn làm là không khôn ngoan! Thật ra mạng người cũng vậy! Người có thể làm lại không làm thì tồn tại làm gì?

Thấy vẻ mặt Lâm Nhất lo lắng, còn muốn mở miệng, Giang trưởng lão cười ha ha:

- Bằng hữu không thể giải được kiếp nạn này! Giang mỗ nhờ vả, vẫn mong bàng hữu phiền lòng!

Tay áo tung bay, râu bạc của Giang trưởng lão phất phơ, đôi mắt già nua lại sáng như sao. Khi ông xoay người đã lấy phi kiếm ra, cất giọng nói:

- Tất cả đều lùi lại cho ta. Hôm nay, lão phu đòi lại công bằng cho đệ tử của mình!